Tang thôn này kỳ quái, thôn trưởng cũng không phải loại lương thiện gì, hôm qua còn nói mình cứ tới uống rượu mừng là được, bây giờ lại muốn mình đón dâu thay, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề. Trong lòng hắn rất không muốn, chỉ là trong tình huống hiện tại, cân nhắc đến người trưởng thôn này mơ hồ cho mình cảm giác uy hiếp, cũng không dám từ chối.
Hắn hơi suy nghĩ nói: "Ta ở bên ngoài đã lâu, đã quên tập tục nơi đây, chỉ sợ làm không tốt lại lỡ việc tốt của lệnh lang."
"Không sao, không sao cả!" Thôn trưởng nghe vậy, lập tức nói, "Trong chốn thôn quê đâu chú ý nhiều như vậy?"
"Chỉ cần công tử mặc áo bào của khuyển tử, xuất phát theo đội ngũ đón dâu là được."
"Đúng rồi, trên đường nhớ kỹ đừng có lên tiếng, cũng đừng quay đầu."
Bùi Lăng lập tức ghi nhớ cấm kỵ lần này, nói: "Đã vậy, vậy ta thay mặt lệnh lang đi một chuyến."
Thôn trưởng vui mừng, vội vàng tự mình dẫn theo hắn đi ra phía sau.
Lúc này, đội ngũ đón dâu đã chuẩn bị gần đủ, chỉ thấy đội ngũ rộn ràng vây quanh một cỗ kiệu được tám người ăn mặc xanh đỏ nhấc lên.
Đi phía trước đội ngũ có người dắt một con ngựa lớn toàn thân tuyết trắng, ngực buộc hoa hồng.
Thôn trưởng sai người mang tới một bộ áo bào tân lang, khăn vấn đầu không khác với bộ mà hắn vừa thấy, Bùi Lăng thay trước mặt mọi người, sau đó lại có tỳ nữ nâng mâm sơn, trong mâm sơn là một cành mẫu đơn màu đỏ chót vừa cắt xong.
Cũng là mẫu đơn màu đỏ chót, thoạt nhìn một đóa này không khác với đóa cài trên đầu nhi tử thôn trưởng nhưng chi tiết lại hơi khác biệt.
Bùi Lăng lấy 【 Oán Yểm thần thông 】 xác nhận những vật này đều không có vấn đề, lúc này mới mặc cho bọn họ sửa sang lại cho mình.
Chẳng mấy chốc hắn đã mặc xong, cưỡi lên con bạch mã kia, dẫn kiệu hoa, được đội ngũ vây quanh, đông đúc rời khỏi tòa nhà cho đến ngoài thôn...
...
Tử thôn.
Lão Từ gia.
Một nhà ba người và thi thể hai tên tán tu đều đã ăn mặc hoàn tất, trong lúc đó không tiếp tục xảy ra biến cố gì, Khốc Tang bà cũng thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
Chợt nàng phân phó hai tên tán tu còn lại, gọi người nhấc quan tài đến chuẩn bị đưa tang.
Bởi vì thêm hai bộ thi thể nhưng không có quan tài dư thừa, chỉ có thể dựa theo đề nghị của Khốc Tang bà, tạm thời phá hủy một cái giường của lão Từ gia, làm cái cáng cứu thương đơn giản, đặt hai tên tán tu vi phạm quy củ lên.
Lúc đi ngang qua phòng chính, Khốc Tang bà gọi lại người nhấc quan tài vẻ mặt nghiêm nghị vì thấy thi thể đồng bạn: "Trong phòng bếp còn hai người, lại đi hủy cái giường."
Cuối cùng, người tán tu đi khiêng quan tài sắc mặt tái nhợt nhấc bảy bộ thi thể đi ra ngoài.
Trong thời gian này, vẻ mặt nhạc công ở phòng chính đều nghiêm nghị.
Còn tưởng chỉ có mình xảy ra chuyện, không ngờ bên trong người khóc tang cũng xảy ra chuyện!
Tất cả tán tu cũng không dám chậm trễ chút nào, tiếng nhạc của nhạc công lập tức cao vút hơn nhiều.
Trong tiếng nhạc, Khốc Tang bà lau mặt đột nhiên bắt đầu gào khóc: "Con ơi, ngươi lên kiệu, đặt trước đinh, trên đầu đội khăn che mặt, hôm nay kiệu hoa trước cửa, sớm mai muốn sao cũng được."
Lúc này ba bộ quan tài lão Từ gia đã được đậy lại, ngoại trừ hai tên tán tu còn lại đang khóc tang, những người khác căn bản không biết Khốc Tang bà đã làm những gì ở bên trong.
Nhưng nghe từ này đều thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng là đám tang không có cỗ kiệu, tại sao lại có kiệu hoa, đội khăn che mặt?
Đây rốt cuộc là đưa tang hay xuất giá?
Trong lòng bọn họ không hiểu ra sao, lúc đang suy nghĩ đội ngũ đã ra khỏi cửa, sương mù lặng yên nổi lên xung quanh bao phủ mỗi bóng dáng trong đội ngũ.
Vào lúc này, hài đồng vây quanh ở bên ngoài xem náo nhiệt đột nhiên cùng hát lên: "Một hạt cốc, hai đầu nhọn. Gia nương giữ ta quá ngàn năm, ngàn giữ vạn giữ vẫn không giữ được, kiệu hoa đến cửa nhà chồng! Nương khóc ba tiếng dắt lên kiệu, gia khóc ba tiếng khóa cửa kiệu. Ca khóc ba tiếng nhấc kiệu đi, tẩu khóc ba tiếng người nhà khác."
Khốc Tang bà vừa khóc nói: "Con ơi con! Muốn học ngoan, không được làm ẩu giống nhà mẹ đẻ. Hiếu kính cha mẹ chồng hòa thuận với chị em dâu, quê nhà hiền hoà được mất nhẹ, chân chân sinh lộ phu mang quen, mắt lạ mắt người bà lĩnh thân. Tiến lên ba bước nhanh chớp mắt, lui lại ba bước chậm rãi mở miệng, bình thường làm nhiều Nữ Nhi Hồng, nhàn rỗi thường tập Nữ Nhi Kinh."
"Hôm nay là vợ người, hai mươi năm sau là bà người, cuộc sống trôi qua như vậy, một đời giống với một đời..."
Hai tán tu khóc tang vô cùng căng thẳng lại không dám thất lễ, rối rít lấy linh lực ép ra nước mắt, cũng khóc giống với Khốc Tang bà đang chảy nước mắt nước mũi ở sau lưng.
Trong lúc đau lòng, đội ngũ bắt đầu đi vòng toàn bộ trong làng, như lời thôn trưởng nói, sau khi đi qua mỗi cánh cửa nhà, mới bắt đầu đi vòng ra ngoài thôn.
Một lát sau, đội ngũ đi ngang qua trước cửa nhà trưởng thôn.
Đám người Kiều Từ Quang đứng trước cửa gỗ nhìn chằm chằm.
Chỉ có điều, hiện tại toàn bộ đội ngũ đều bị một lớp sương mù như lụa mỏng bao phủ, thoạt nhìn như một bức tranh sơn thủy bị thấm ướt, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng đại khái, căn bản không thể phân biệt ra thân phận cụ thể.