Chốc lát đã nghe được tiếng lục lạc nhẹ nhàng.
Hình như có người hững hờ khuấy động, ngay sau đó lục lạc càng ngày càng vang dội, thậm chí bắt đầu xen lẫn tiếng ngỗng trời đau khổ kêu to.
Trong lòng bốn tên tán tu hoảng sợ, rõ ràng ngỗng trời đã bị trói chặt mỏ chim, làm sao có thể kêu to?
Bọn họ muốn ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ có điều nghĩ đến thôn này quỷ dị, cuối cùng vẫn không dám.
Sau một hồi lâu, tiếng lục lạc và tiếng ngỗng trời dần biến mất, Khốc Tang bà lại chờ giây lát, cho đến khi nghe được cửa lớn "két két" một tiếng mở ra, mới thầm thở phào, vừa bò dậy vừa nói: "Tốt, chúng ta đi vào."
"Bà bà, đây là?" Bốn tên tán tu đứng dậy theo, ánh mắt đảo qua cánh cửa, đã thấy ngỗng trời và lục lạc đều biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại bên cạnh cánh cửa rơi mấy sợi lông vũ dính máu, khiến con ngươi bọn họ co rụt lại.
Bốn người nhìn nhau thử dò hỏi.
Khốc Tang bà thở dài nói: "Đây là quy củ trong làng, không thể xông vào phòng trống, trừ khi phòng trống chủ động mời..."
"Nếu không, bây giờ ai vào lão Từ gia người đó chết."
Nàng không có ý giải thích cặn kẽ, lắc đầu, bước qua cánh cửa, đi vào trong nhà.
Bốn tên tán tu nhíu mày nhưng vẫn đi theo.
Khốc Tang bà không dừng lại trong phòng chính, mục tiêu chính xác đi thẳng đến hậu viện.
Trong hậu viện, ba chiếc quan tài yên tĩnh bày ra.
Nàng không hề thấy bất ngờ với tình cảnh này, thả giỏ trúc trong tay ra, lấy ra một bao quần áo, sau khi mở ra, bên trong rõ ràng là một bộ áo cưới tươi đẹp như máu đỏ, cùng hai bộ váy sam màu hồng, cùng một vài son phấn bột nước dùng để trang điểm.
"Các ngươi mở nắp quan tài ra, ta chỉnh sửa vẻ ngoài cho bọn họ." Khốc Tang bà lấy son phấn trâm vòng, dặn dò bốn tên tán tu.
Đám tán tu không có phản ứng gì với thi thể, dù sao là tu sĩ đã thấy rất nhiều người chết, thi thể phàm nhân không thể khơi dậy hứng thú của bọn họ.
Ngược lại thấy đồ vật trong tay nàng lại hơi ngạc nhiên, đám tang lại đồ áo cưới đỏ? Mang trâm vòng trâm hoa?
Nhưng bị Khốc Tang bà thúc giục, bốn người vẫn nghe lời mở ra nắp quan tài của ba bộ quan tài, nhìn Khốc Tang bà lần lượt tô son điểm phấn ăn mặc cho thi thể trong quan tài.
Động tác của nàng rất thành thạo, tay chân lưu loát không giống lão nhân ở độ tuổi này, nhưng dù trên vẻ mặt cố gắng che giấu, vẫn mơ hồ lộ ra căng thẳng và e ngại.
Bốn tên tán tu đứng ở bên cạnh nhìn tình cảnh này, trong lòng hơi nghiêm nghị, luôn cảm thấy hình như nhiệm vụ này không nhẹ nhàng giống Vũ Mông tiên tử đã nói...
Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, bọn họ cũng không dám tự tiện rời đi.
Vào lúc này, Khốc Tang bà nói: "Mặc xong rồi, các ngươi đỡ người lên, nên chải đầu rồi."
Nàng vừa nói vừa lấy ra một cái lược nạm vàng khảm đá quý từ trong bao quần áo, cái lược kia lớn khoảng bàn tay lại rất hoa lệ, hoàn toàn không phù hợp với bàn tay nổi đầy đồi mồi của nàng và hoàn cảnh đơn sơ xung quanh.
Đến mức bốn tên tán tu cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, chợt phát hiện trên lược điêu khắc rất nhiều phù văn, rõ ràng là một món pháp bảo!
Ở nơi thế này lại xuất hiện pháp bảo!
Hơn nữa, còn ở trong tay một lão phụ phàm nhân không có chút tu vi nào?
Bốn tên tán tu lập tức nảy lòng tham, ánh mắt nhìn đến ba bộ thi thể phàm nhân mới tỉnh táo lại, trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định chờ sau khi hoàn thành khóc tang lại bàn bạc.
Đúng vào lúc này, Khốc Tang bà đứng sau lưng tiểu nữ hài được đỡ lên trước tiên, vừa lấy lược pháp bảo chải sợi tóc khô héo của nàng, vừa cất tiếng hát xen lẫn tiếng nức nở: "Một chải chải đến đuôi tóc, hai chải đầu bạc tề mi, ba chải con cháu đầy đàn, bốn chải vĩnh kết liên lý, năm chải cả nhà hoà thuận, sáu chải phúc đến nhà, bảy chải gặp dữ hóa lành, tám chải một vốn bốn lời, chín chải vui vẻ ăn tất cả món ngon, mười chải không phải kiêng dè gì."
Chải xong lần thứ mười, tiểu nữ hài đã chết đột nhiên mở hai mắt ra!
Bốn tên tán tu vốn đang mắt không chớp nhìn xem, thấy thế bị giật mình!
Vốn hai tên tán tu trong đó đang làm theo yêu cầu của Khốc Tang bà, đỡ phụ mẫu tiểu nữ hài ngồi dậy từ trong quan tài, thấy thế lập tức sinh ra lòng kiêng dè buông tay, khiến người nằm lại trong quan.
Thấy thế, Khốc Tang bà thay đổi sắc mặt, buột miệng: "Đừng có..."
Còn chưa nói hết câu, chỉ thấy hai tên tán tu kia không rên một tiếng, ngã xoạch xuống.
Trong khoảnh khắc đã hồn phi phách tán.
Sắc mặt Khốc Tang bà thay đổi, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng phân phó hai tên tán tu còn lại: "Nhanh! Nhanh đỡ người lên, đã bắt đầu trang điểm thì bọn họ không thể nằm xuống lại."
Hai tên tán tu còn lại hoảng sợ, lại không dám thất lễ, vội vàng tiến lên nâng thi thể trong quan tài lên một lần nữa.
Trong lòng bọn họ đều vừa sợ vừa giận, Tố Chân Thiên vậy lại sắp xếp nhiệm vụ đáng sợ như vậy cho bọn họ!
"Thiếu đi hai người, tiếp theo phải làm nhanh hơn." Sắc mặt Khốc Tang bà rất khó coi, cũng rất sợ hãi, nàng vội vàng mặc bộ áo cưới màu đỏ chót cho tiểu nữ hài, kiểm tra không có vấn đề lại lấy ra bình ngọc hoa cỏ quấn quanh cao một thước từ trong giỏ trúc, bỏ vào trong ngực nàng, lúc này mới để nàng nằm lại trong quan.