Ánh mắt Bùi Lăng liếc qua, phát hiện bây giờ tám lô đỉnh này đều đã thay váy áo, trang điểm một lần nữa, ngay cả trâm vòng đồ trang sức phức tạp cũng không phải bộ lúc mình ra cửa.
"Buổi sáng đừng trang điểm." Nghĩ đến cấm kỵ, hắn mở miệng căn dặn.
"Đều nghe chủ nhân." Đám lô đỉnh yêu kiều đồng ý, chợt bao quanh dựa sát vào nhau đi lên, "Chủ nhân, đêm đã khuya, đám thiếp thân cùng hầu hạ chủ nhân."
Nói xong, hai tỷ muội song sinh lập tức đi lên, đưa tay cởi áo nới dây lưng cho Bùi Lăng.
Lô đỉnh khác bắt đầu chủ động cởi váy ngắn quần áo của mình...
Thấy thế, Bùi Lăng lập tức nghiêm nghị quát bảo ngưng lại: "Lúc khác thường đều trang trọng cho ta!"
"... Vâng." Tám lô đỉnh giật mình, chợt ngoan ngoãn dừng lại động tác, lui sang một bên đứng hầu, vẻ mặt hơi uất ức.
Bùi Lăng không rảnh để ý tới bọn họ, sửa sang lại áo bào bị kéo ra, đi thẳng vào đông sương phòng tu luyện.
Trong lòng hắn hơi nghiêm nghị, tán tu tiến vào làng đã chết hết.
Tiếp theo chắc chắn mình phải hành động càng cẩn thận hơn.
Hiện tại, chỉ chờ đám cưới ngày mai...
Sáng sớm hôm sau.
Tử thôn.
Nhà trưởng thôn.
Kiều Từ Quang dẫn theo Thạch Vạn Lý và bốn vị sư muội cùng nhau đến đây.
Vốn nàng định đến một mình, nhưng cân nhắc đến những việc hôm qua, chẳng may mình không ở đó, Thạch Vạn Lý và bốn vị sư muội lại lấy thân mạo hiểm, chưa chắc đã có vận khí tốt.
Bởi vậy dứt khoát đưa năm người đi theo.
Tạm thời giao việc trong nhà cho Vũ Mông tiên tử phụ trách.
"Người xứ khác, chào buổi sáng." Lão tẩu râu trắng tóc trắng nghe được tiếng động, nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức bỏ việc trong tay xuống đi ra đón.
Thái độ của hắn ta thân thiện hơn hôm qua rất nhiều, nhìn vẻ mặt hình như rất biết ơn đám người Kiều Từ Quang.
Kiều Từ Quang hơi nghi ngờ nhưng việc chính quan trọng hơn, lập tức hỏi: "Xin hỏi khi nào đám tang bắt đầu, nếu chúng ta muốn xem lễ tế có gì cần chú ý?"
Thôn trưởng nói: "Cô nương đừng vội, giữa trưa mới có thể bắt đầu đám tang. Chỉ là, không phải người liên quan tốt nhất đừng đi vào phòng chủ gia. Muốn xem lễ, tùy tiện ở nơi nào cũng được. Chờ bọn họ chuẩn bị xong, đội ngũ đưa tang sẽ đi ngang qua mỗi một nhà trong thôn."
"Chỉ là cô nương nhớ lấy, không được có bất kỳ tiếp xúc gì với đội ngũ, càng không được mở miệng nói chuyện."
Kiều Từ Quang như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, sáng sớm nay bọn họ không trực tiếp đến lão Từ gia tổ chức đám tang, mà tìm đến thôn trưởng cũng là vì hôm qua Thạch Vạn Lý đã xảy ra chuyện khi tiến vào lão Từ gia.
"Hiện tại cứ đợi ở chỗ này." Nàng lập tức truyền âm cho Thạch Vạn Lý và bốn vị sư muội, "Chờ chút nữa đội ngũ đưa tang đi ngang qua, chúng ta sẽ theo sau."
Năm người nghe vậy, đều bình tĩnh gật đầu.
Thế là, bọn họ nhận lời mời của thôn trưởng ngồi xuống nhà chính, câu được câu không trò chuyện với thôn trưởng.
Chỉ là thôn trưởng rất kín miệng, chỉ nói về một vài việc nhà nông trồng trọt, không hề nhắc đến lai lịch của làng, thậm chí việc trong thôn...
Vào lúc này, cửa lớn lão Từ gia đóng chặt, câu đối màu xanh lá tươi đẹp như mới.
Một lão phụ tuổi già sức yếu còng lưng mang theo một cái giỏ trúc che kín miếng vải đen, dẫn theo bốn tên nam tử cách ăn mặc không giống nhau, đi lại tập tễnh đến cổng.
Bà lão này là Khốc Tang bà ở bên cạnh bờ sông.
Bốn tên nam tử này là tán tu do Vũ Mông tiên tử cố ý chọn lựa ra, vẫn là đồng thân, tu vi đều chỉ có Luyện Khí kỳ.
Hiện tại bốn tên tán tu này còn không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, Vũ Mông tiên tử chỉ nói bọn họ đi theo vị Khốc Tang bà này làm việc, đây là mệnh lệnh của Kiều chân truyền!
Toà phù đảo này quá quỷ dị, vốn sự chênh lệch giữa tán tu bọn họ và đệ tử môn phái lớn vô cùng xa cách.
Chứ đừng nói đến, mấy người bọn họ còn chưa Trúc Cơ.
Hiện tại chỉ có đi theo cao đồ Tố Chân Thiên mới có một chút hy vọng sống.
Tất nhiên bây giờ không dám chống lại mệnh lệnh của Kiều Từ Quang, hơn nữa Tố Chân Thiên là danh môn chính đạo, thanh danh nổi tiếng bên ngoài, chưa từng có chuyện hại tán tu.
Bởi vậy, bọn họ mới dám mạo hiểm đến đây.
Cửa lớn đang ở ngay trước mắt, Khốc Tang bà lại không hề có ý đẩy cửa đi vào, mà cẩn thận đặt giỏ trúc trong tay xuống, sau đó mở ra miếng vải đen, lấy ra một đôi ngỗng trời còn sống.
Đôi ngỗng trời này có lông vũ sáng bóng, cả người đều bị tơ lụa nhiều màu bện lại buộc rất chắc chắn, ngay cả mỏ chim cũng bị quấn mấy vòng không thể kêu to.
Vẻ mặt Khốc Tang bà nghiêm nghị, xen lẫn chút căng thẳng.
Nàng dùng hai tay nâng cặp ngỗng trời này lên, nhẹ nhàng đặt chúng nó ở ngưỡng cửa trước cánh cửa đóng chặt, lại lấy ra hai cái lục lạc từ trong ngực, vốn lục lạc bị nhét đầy đồ ở bên trong, không thể phát ra tiếng.
Lúc này, Khốc Tang bà kéo vải vóc đã nhét vào ra, đeo lục lạc lên cổ ngỗng trời, sau đó khẽ nói: "Quỳ xuống."
Nói xong, bản thân dẫn đầu "bịch" một tiếng quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, cái trán áp sát vào mặt đất.
Bốn tên tán tu thấy thế nhìn nhau, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ cũng xem mèo vẽ hổ, quỳ rạp xuống đất, áp sát vào đất bùn.