"Hừ! Vương Cao tiểu nhi!"
"Một tiểu bối Trúc Cơ kỳ mà thôi, nếu nơi này không phải Lưu Lam hoàng triều, vừa rồi lão tử đã ra tay!"
"Đan dược cực phẩm vô cùng trân quý, cũng không biết tiểu nhi này có vận mệnh gì lại không biết trân quý, rêu rao trước mắt bao người như thế... Sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt!"
"Ừm? Chờ chút, lão tử nhớ lại!"
"Trước đó vài ngày, bên Cừ thành có tin tức, hình như đã có ma tu tứ đại Ma môn lẻn vào hoàng triều, suýt nữa nấu thành chủ phu nhân ngay trước mặt mọi người?"
"Ha ha ha... Chỉ là một thành chủ phu nhân, nghe đồn còn là dị loại, dù nấu thật cũng có lợi ích gì chứ? Trên người Vương Cao này lại mang theo rất nhiều đan dược cực phẩm."
"Lưu Lam hoàng triều mua danh chuộc tiếng, dù là Đồ Hòa có thân phận địa vị tu vi như vậy, cũng thành thật cầm tài nguyên trao đổi với hắn."
"Nếu để ma tu tứ đại Ma môn biết tin tức này..."
"Chắc chắn sẽ rút hồn luyện phách, lột da hút tủy, móc ra bí mật khiến tên Vương Cao này có được rất nhiều đan dược cực phẩm!"
"Dù ở dưới sự quản lý của hoàng triều, tưởng lão tử không làm gì được tiểu nhi nhà ngươi sao?"
Khang Thừa Chí nhanh chóng suy nghĩ một lượt, lập tức nghĩ trong số mấy đồng bạn cùng đến Lưu Lam hoàng triều lần này, hình như có một người thật sự có quan hệ không rõ ràng với bên ma tu.
Hắn ta lập tức quyết định đợi lát nữa đến bái phỏng người này, thêm mắm thêm muối nói cho đối phương biết việc của Vương Cao, tốt nhất mượn tay ma tu tứ đại Ma môn hoàn toàn diệt trừ Vương Cao này!
...
Trong cửa hàng thợ may phía chếch đối diện Cát Viên, đã sớm không ai để ý đến khôi lỗi nối đuôi nhau đi vào sau tấm bình phong đang biểu diễn.
Những khôi lỗi này đều đã lặp đi lặp lại kiểm tra, không có bất kỳ ai động tay động chân vào chỉ là khôi lỗi đơn thuần không suy nghĩ gì, tất nhiên sẽ không mật báo.
Hai người ngồi sau cửa sổ thủy tinh trong nhã gian, từ trên cao nhìn xuống luyện đan sư lần lượt đi ra từ bên trong Cát Viên ở đằng xa.
Phiền Đức Xương chậm rãi uống linh trà, truyền âm cho Chu Diệu Ly giới thiệu: "Đây là Thủy Trí Mộc, luyện đan sư bản thổ Lưu Lam hoàng triều, gia tộc kia có chút ảnh hưởng ở Mi Dương quận, luyện đan sư thất phẩm..."
"Tôn Cầm, luyện đan sư bản thổ hoàng triều, luyện đan thuật chỉ có cửu phẩm nhưng hắn là luyện đan sư xuất thân thế gia, dưới danh nghĩa có rất nhiều tiệm thuốc..."
"Hồ Việt Nhi, luyện đan sư tán tu ngoại lai, luyện đan sư cửu phẩm nhưng hắn có một cô cô đã đến Mi Dương quận từ trước, lần này đến đây đã ở lại nhà cô cô..."
"Diệp Mãn Nguyệt, luyện đan sư bản thổ hoàng triều, luyện đan sư thất phẩm, người Diệp gia thế gia Mi Dương thành..."
Nhìn hồi lâu, Chu Diệu Ly phát hiện phần lớn luyện đan sư đều là tốp năm tốp ba đi cùng nhau, không tiện ra tay.
Người hành động đơn độc... Chỉ có một người!
Phát hiện ánh mắt nàng ngưng lại, Phiền Đức Xương nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức truyền âm nói: "Đây là Khang Thừa Chí, luyện đan sư tán tu tới từ ngoại cảnh, đoạn thời gian trước mới chạy tới Mi Dương quận, vừa thông qua kiểm tra luyện đan sư bát phẩm hoàng triều."
Tán tu ngoại lai, luyện đan sư bát phẩm lại hành động một mình.
Loại người này không hề thu hút, dù đột nhiên biến mất thì Lưu Lam hoàng triều cũng không phát hiện ngay.
Thế là, Chu Diệu Ly đặt bát trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Là hắn."
...
Phố dài.
Sắc mặt Khang Thừa Chí âm trầm, đoạn đường đi ra Cát Viên hơi yên tĩnh, không có người đi đường gì.
Chỉ có các luyện đan sư vừa rời khỏi hội giao dịch.
Khang Thừa Chí luôn cảm thấy bọn họ đang chỉ trỏ, âm thầm giễu cợt mình.
Điều này khiến trong lòng hắn ta rất tức giận, lại vì luật pháp hoàng triều nghiêm ngặt không dám lỗ mãng.
Cho nên, sau khi đi ra một đoạn đường, hắn ta lập tức lựa chọn một ngã rẽ tách khỏi những người kia.
Lúc này sắc mặt Khang Thừa Chí trầm như nước, đang đi ra một con ngõ nhỏ đơn sơ.
Có lẽ vì ngõ hẻm này hoang vắng không có những người khác. Trong đó một bên là tường viện cao cao, một bên khác là dòng suối nhỏ đặc sắc của Mi Dương thành đang chảy song song với ngõ nhỏ.
Hiện tại trong lòng hắn ta không tốt, lúc đi xuyên qua ngõ nhỏ chợt nghe thấy trên mặt suối cách đó không xa vang lên tiếng động khi mái chèo thuyền lướt qua mặt nước, theo đó là từng tiếng nói chuyện nhỏ vụn.
"Lão Phiền, nghe nói ngươi muốn đưa nữ nhi vào thư viện học luyện đan?"
"Ôi, ngươi cũng biết nữ nhi kia của ta rồi, hai năm trước đã có luyện đan sư nói nàng có thiên phú. Là phụ mẫu cũng không thể làm chậm trễ nàng. Huống chi, địa vị tiền đồ của luyện đan sư vẻ vang đến mức nào! Nhưng người làm phụ thân như ta lại không có năng lực, làm lụng vất vả chỉ kiếm được mấy cái linh thạch như thế, đâu trả được cho thúc tu?"
"Không phải trong nhà ngươi có một lò luyện đan lục phẩm sao? Bán lò luyện đan kia đi, không phải sẽ có linh thạch?"
"Vậy sao được?! Đây là bảo vật truyền thừa của tổ tiên ta, tuyệt đối không thể bán!"
"Ha ha, Phiền gia ngươi nghèo túng nhiều năm, đã là đời thứ ba không xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngươi vất vả hơn nửa đời người, bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí lại còn xuất thân tán tu, giữ khư khư lò luyện đan tốt như thế thì có tác dụng gì?”