Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 704: Người có đức mới đáng nhận bảo vật trong thiên hạ (1)




“Còn không bằng sau khi bán thành tiền bồi dưỡng nữ nhi. Nếu sau này nữ nhi có tiền đồ, biết đâu còn có thể tìm cơ hội chuộc về. Nếu không lại không dưng làm trễ nải tiền đồ của hài tử này!"

"Điều này không được, lúc phụ thân ta qua đời liên tục dặn dò ta, những vật khác thì cũng thôi, lò luyện đan này..."

"Lão Phiền, ngươi đúng là cứng đầu! Ngươi làm vậy không sợ sau này nữ nhi hận ngươi à! Huống chi, nếu không phải khi đó ngươi quyết định nhanh chóng chuyển đến Lưu Lam hoàng triều, một tu sĩ Luyện Khí kỳ như ngươi có thể giữ được đan lô lục phẩm sao?"

Lúc đang nói chuyện, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi đến gần.

Trên thuyền có hai tên tán tu trung niên vẻ mặt vất vả, nhìn một cái đã biết cảnh ngộ không tốt.

Trên mặt một người trong số đó đầy buồn khổ, khép tay áo ngồi xổm trong khoang thuyền, vẻ mặt hơi không biết làm sao. Một người khác đang cầm mái chèo, quần áo khá tinh tế, vẻ mặt đầy khinh thường.

Lò luyện đan lục phẩm?!

Khang Thừa Chí giật mình, sau khi kịp phản ứng, ánh sáng trong mắt tăng vọt đầy vẻ tham lam!

Đối với luyện đan sư mà nói, có hai thứ quan trọng nhất.

Một là đan hỏa, hai là đan lô!

Đan hỏa phẩm cấp cao có yêu cầu với tu vi, nhưng điều kiện sử dụng lò luyện đan lại rộng rãi hơn nhiều!

Huống chi, dù mình không dùng được đan lô lục phẩm, giá thị trường của nó cũng rất cao.

Nghĩ đến đây, Khang Thừa Chí lập tức bình tĩnh dừng chân.

Bởi vì xuôi theo dòng suối đều có kè đá, bây giờ lại là mùa khô, mặt suối thấp hơn kè đá cả nửa trượng.

Hai người trên thuyền nhỏ đều ngồi trong khoang thuyền, từ góc độ của bọn họ, trừ khi cố hết sức ngẩng đầu lên, nếu không sẽ không thấy Khang Thừa Chí.

Chẳng mấy chốc, thuyền nhỏ dừng lại trước một thềm đá.

Người lạnh lùng cầm mái chèo kia ném mái chèo thuyền ra, khẽ hừ nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."

Nói xong bóng dáng lóe lên đã xuất hiện trên bờ, cũng không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.

Khang Thừa Chí lập tức trốn sau một gốc liễu cách đó không xa đưa mắt nhìn người kia đi xa, thấy trên thuyền nhỏ chỉ còn lại "lão Phiền" nhưng không lập tức rời đi mà xoa tay, vẻ mặt khó xử như đang khó khăn lựa chọn giữa chí bảo gia truyền và tương lai của nữ nhi.

"Đúng là Luyện Khí kỳ!" Khang Thừa Chí cảm ứng khẽ gật đầu, ngay sau đó hắn ta lại quan sát xung quanh xác định không có ai, đồng bạn của đối phương cũng đã đi xa liền sửa sang lại áo bào làm như vô tình đi ngang qua.

Lão Phiền kia cau mày suy nghĩ, không có phản ứng nào với việc hắn ta đến gần.

Nếu tình huống này diễn ra ở nơi khác thì Khang Thừa Chí còn nghi ngờ, nhưng ở Lưu Lam hoàng triều, bởi vì nằm dưới sự quản lý của hoàng triều đã thái bình lâu ngày, phần lớn con dân hoàng triều đã sớm thành thói quen với vẻ thái bình thịnh thế không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, căn bản không có lòng đề phòng gì.

Vì vậy, Khang Thừa Chí không hề thấy bất ngờ, nhân lúc khoảng cách với đối phương chỉ còn hơn trượng, đột nhiên ra tay, một tay chộp lấy người đến trước mặt, chế trụ mạch môn hắn ta, pháp lực tràn vào lập tức phong bế một thân tu vi của đối phương!

"Tiền bối, tha, tha mạng!" Lão Phiền kia ngơ ngác, toàn bộ quá trình không có bất kỳ phản ứng gì, cho đến khi hoàn toàn bị chế trụ mới cầu xin tha thứ như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

Khang Thừa Chí cười lạnh, nếu đây là tu sĩ địa phương lớn lên ở Lưu Lam hoàng triều, hắn ta còn không dám tùy tiện ra tay.

Dù sao tu sĩ bản địa có hướng nội như thế nào, cũng là hàng xóm nhìn nhau lớn lên, ai biết trong những người này có phải ngọa hổ tàng long, xen vào việc của người khác hay không?

Nhưng vừa rồi cuộc nói chuyện của lão Phiền và đồng bạn để lộ ra hắn ta giống mình, cũng là tán tu ngoại cảnh đến hoàng triều, hơn nữa tình cảnh không tốt, có thể thấy được không có chút bối cảnh nào!

Để người thế này giữ một lò luyện đan lục phẩm thật sự quá lãng phí!

Bởi vì cái gọi là người có đức mới đáng nhận bảo vật trong thiên hạ, đúng lúc hôm nay hắn ta đang không may, không thu hoạch được gì trên hội giao dịch, hiển nhiên hiện tại lão Phiền Luyện Khí kỳ này đức không xứng với vị, nên để Khang Thừa Chí hắn đoạt được lò luyện đan lục phẩm!

Xoạt!

Khang Thừa Chí cướp đi túi trữ vật trên người đối phương mở ra xem, chẳng mấy chốc phát hiện bên trong toàn là mấy vật dụng Luyện Khí kỳ, cũng không có được mấy viên linh thạch, căn bản không có bóng dáng của lò luyện đan lục phẩm.

Hắn ta sầm mặt lại, ngẩng đầu nhìn về phía lão Phiền, trầm giọng quát: "Nói! Lò luyện đan lục phẩm ở đâu?!"

"Lò, lò luyện đan lục phẩm cái gì?" Lão Phiền lắp bắp, ánh mắt đảo quanh, thề thốt phủ nhận, "Tiền bối, vãn bối chỉ có tu vi Luyện Khí, sao có thể có lò luyện đan lục phẩm?"

"Nói nhảm thêm một chữ nữa, ta sẽ giết ngươi sưu hồn!" Khang Thừa Chí híp mắt lại thản nhiên nói.

"Đừng! Đừng giết ta!" Lão Phiền nghe vậy vẻ mặt thay đổi, trong mắt lộ ra sự sợ hãi rõ rệt, rụt rè sợ hãi nói, "Lò, lò luyện đan lục phẩm đang ở nhà ta, ta... Bây giờ ta đưa tiền bối đi!"

Khang Thừa Chí cười lạnh một tiếng, lại thở phào nhẹ nhõm.