Cho dù Kim Tố Miên được coi trọng ở Trọng Minh tông, cũng chỉ luyện ra đan dược thượng phẩm, đến nay chưa thể đan thành cực phẩm!
Nếu là thân phận luyện đan sư đơn thuần, hoặc là không đủ để lay chuyển hai đại tông môn.
Nhưng luyện đan sư có thể luyện chế đan dược cực phẩm, sự quan trọng sẽ hoàn toàn khác!
Nghe vậy, đầu tiên Côn Vũ lão quái khẽ giật mình, sau đó vô cùng vui mừng.
Bây giờ hắn ta đang lo lắng tên tu sĩ bị mình bắt lại không hề quan trọng, không thể áp chế đệ tử hai đại phái Lưu Lam hoàng triều và Tố Chân Thiên này.
Không ngờ khí số của mình chưa hết, lại tiện tay bắt được một luyện đan sư có thể luyện chế đan dược cực phẩm!
Đây thật sự là trời cũng giúp ta!
Nghĩ đến đây, Côn Vũ lão quái lập tức nói: "Kiều tiên tử, Thạch lâu chủ, tiểu tử này trẻ tuổi như vậy, lại có thể luyện chế đan dược cực phẩm, nói là thiên tài đan đạo ngàn năm xuất hiện một cũng không đủ. Cần gì vì một tiện mệnh của lão phu, bỏ lỡ tài năng của hắn?"
"Chỉ cần các ngươi chịu lập lời thề thả lão phu rời đi, lão phu cam đoan giao hắn cho các ngươi!"
"Kiều tiên tử, Thạch lâu chủ, thả hắn đi!" Bùi Lăng vội vàng phối hợp mở miệng hứa hẹn, "Lần này ta muốn đến Lưu Lam hoàng triều tham gia đại điển luận đan, đến lúc đó dựa vào tài năng của ta, hạng nhất như vật trong bàn tay. Ta nguyện thề đến khi có ban thưởng sẽ tặng hết cho các vị, coi như báo đáp ân cứu mạng hôm nay! Nếu có gì muốn sai khiến, tuyệt đối không vi phạm..."
Thấy đan sư này sợ chết như thế, trong lòng Côn Vũ lão quái vững vàng, lúc này lạnh lùng nói: "Vị đại sư này, ngươi đừng trách lão phu lòng dạ ác độc. Hiện tại ngươi có thể sống hay không, phải xem Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều có quang minh lỗi lạc như trong truyền thuyết hay không!"
Bùi Lăng lập tức kêu lên: "Tiên tử cứu mạng! Lâu chủ cứu mạng! Trong nhà ta trên có già dưới có trẻ..."
Kiều Từ Quang hơi suy nghĩ.
Đệ tử Tố Chân Thiên bọn họ gặp nạn ở Vạn Hủy hải, bây giờ đầu mối duy nhất là Côn Vũ lão quái này.
Vì vậy, dù như thế nào cũng không thể thả hắn ta đi!
Về phần người bị đối phương bắt lại...
Vừa rồi nàng đã chú ý tới tu sĩ thiếu niên đen gầy này vẫn luôn tụt lại phía sau đám đông, vừa nhìn xung quanh vừa đi qua đi lại, hình như rất không muốn bị kiểm tra túi trữ vật.
Hơn nữa, Kiều Từ Quang dùng thần niệm đảo qua đối phương, phát hiện trên người hắn không chỉ đeo một dụng cụ trữ vật!
Điều này rất đáng nghi.
Dù sao ai cũng biết, phần lớn tán tu đều túng quẫn, thậm chí rất nhiều tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không có một cái túi trữ vật ra dáng.
Như Côn Vũ lão quái đã Kết Đan trung kỳ.
Kiều Từ Quang cảm ứng được, khí tức vật phẩm không gian trên người đối phương cũng chỉ được ba món.
Nhưng thiếu niên đen gầy này, thoạt nhìn quần áo bên ngoài không hề khác tán tu tình cảnh khó khăn là bao, nhưng dụng cụ trữ vật dao động quanh người hắn cũng có khoảng mười mấy cái!
Cái này quá kỳ lạ!
Đừng nói tán tu, dù là đệ tử tông môn lớn như Kiều Từ Quang và một đám sư muội, cộng hết túi trữ vật trên người lại, e rằng cũng không nhiều bằng người này.
Đương nhiên, lần này bọn họ ra ngoài là vì truy tra cái chết của Mạc Lễ Lan nên không mang theo toàn bộ gia sản, để lại rất nhiều thứ trong động phủ tông môn.
Thế nhưng đã chứng minh, thiếu niên mặt đen này chắc chắn có vấn đề!
Cân nhắc đến hắn vẫn đứng cách Côn Vũ lão quái không xa, Kiều Từ Quang hơi nghi ngờ hai người này là cùng một bọn.
Nhưng hiện tại xem ra, hình như mình đã tính sai.
Có lẽ hai người này đều có vấn đề, chưa chắc là người cùng một đường.
Nghĩ đến đây, trong con mắt Kiều Từ Quang nhìn về phía Côn Vũ lão quái lướt qua một luồng tia sáng trắng, thản nhiên nói: "Định!"
Trong nháy mắt, cơ thể Côn Vũ lão quái chấn động, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ!
Trong mắt của hắn ta còn không kịp hiện ra cả vẻ sợ hãi, đã cảm thấy cả người như bị vòng sắt vô hình bóp chặt, ngay cả chớp mắt cũng không thể làm được.
Dù dồn hết sức lực vào bàn tay đang đặt ở cổ họng Bùi Lăng cũng không thể nắm lại chút nào!
Ngay sau đó, Kiều Từ Quang tùy ý đánh một chiêu đã hút Bùi Lăng ở phía đối diện mình không xa.
Lần này ra tay rất nhẹ nhàng, Côn Vũ lão quái Kết Đan trung kỳ yếu đuối bất lực như một đứa trẻ nhỏ ba tuổi ở trước mặt nàng, dù có con tin trong tay cũng không hề có tác dụng, vẫn bị người ta tùy ý điều khiển.
Ở phía trên boong tàu, rất nhiều tán tu nhìn đến choáng váng, tâm trạng phức tạp.
Đệ tử chín môn phái lớn đúng là danh bất hư truyền!
Thực lực thật sự khiến bọn họ nhìn mà than thở!
Đối với những tán tu này, có thể tu luyện tới Kết Đan trung kỳ đã là may mắn cực lớn.
Nhưng trước mặt đệ tử tông môn lớn, vẫn không chịu được một kích như thế...
Điều này khiến toàn bộ boong tàu dần tràn ngập cảm xúc tinh thần sa sút.
Cho dù bọn họ đã sớm biết truyền nhân trong chín môn phái lớn có thực lực vượt xa cùng cảnh, nhưng biết thì biết, tận mắt nhìn thấy, tự cảm nhận sự chênh lệch một trời một vực này ở khoảng cách gần... Đạo tâm của rất nhiều người đều trở nên dao động.