Bùi Lăng cố bình tĩnh lại, thực lực của Kiều Từ Quang này không hề thấp hơn Chu Diệu Ly!
Lúc trước, Chu Diệu Ly dùng một chiêu đã bắt được hắn, bây giờ đối phương cũng thoải mái bắt được Côn Vũ lão quái, toàn bộ quá trình Côn Vũ lão quái đều không có chút sức phản kháng nào! Lúc đó Bùi Lăng cũng không thể làm gì Chu Diệu Ly!
"Đa tạ Kiều tiên tử cứu ta một mạng!" Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, vội vàng lộ ra vẻ mặt biết ơn, chắp tay hành lễ.
Cũng may vừa rồi mình không ra tay!
Nếu không, chắc chắn tình cảnh hiện tại cũng giống với Côn Vũ lão tổ.
Kiều Từ Quang liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, chợt nói với các sư muội: "Đưa người lên."
Nguyễn Chỉ và đám nữ tu Tố Chân Thiên vội nói: "Vâng!"
Bọn họ lấy ra một bộ xiềng xích tinh xảo từ trong túi trữ vật, tiến lên khóa lại Côn Vũ lão tổ.
Sau đó lại tìm ra túi trữ vật, đưa cho Kiều Từ Quang kiểm tra.
Sau khi Kiều Từ Quang nhận lấy cũng không lập tức kiểm tra, mà quay sang gật đầu cảm ơn Thạch lâu chủ: "Lần này có thể bắt được Côn Vũ lão quái cũng nhờ có quý lâu giúp đỡ, sau này ta sẽ báo đáp ân tình này."
"Sư tỷ nói quá lời." Thạch lâu chủ thấy việc này đã kết thúc, không cần đứng trên không trông coi, lúc này mới hạ xuống boong tàu, khách sáo nói, "Tông môn của ngươi và ta đều là minh hữu, giúp đỡ trông coi cho nhau là chuyện nên làm."
Đôi bên trò chuyện qua lại một lúc, vừa nãy còn trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, lúc này đột nhiên giải quyết viên mãn, đệ tử Tố Chân Thiên và Lâu chủ Lưu Lam hoàng triều này đều không có ý tiếp tục kiểm tra túi trữ vật nữa, Bùi Lăng ngơ ngác mất một lát, cuối cùng kịp phản ứng, lập tức thầm thở phào!
Còn tưởng mục tiêu lần này của Tố Chân Thiên là hắn, không ngờ lại là Côn Vũ lão quái, vừa rồi cũng đã dọa hắn sợ!
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy, Thạch lâu chủ đột nhiên quay sang nhìn về phía hắn.
Bùi Lăng vội vàng cúi đầu không dám đối mặt với hắn ta, phản ứng không hề khác gì tán tu sợ gặp chuyện rắc rối bình thường.
Thạch lâu chủ hơi híp mắt lại.
Tiểu tử này che giấu khí tức!
Vừa rồi đối phương bị Côn Vũ lão quái bắt cóc, rõ ràng tỏ ra rất hoảng sợ nhưng sau khi giải trừ nguy hiểm... Dù lúc này trên mặt Bùi Lăng vẫn còn có vẻ sợ hãi, nhưng nhịp tim và hô hấp lại đã khôi phục như thường.
Rất hiển nhiên, bây giờ thiếu niên đen gầy này đã tỉnh táo lại.
Hành động tỉnh táo lại này cũng có phần khôi phục quá nhanh...
Nghĩ đến đây, Thạch lâu chủ dùng thần niệm quét qua, lập tức phát hiện trên người Bùi Lăng có rất nhiều dụng cụ trữ vật như Kiều Từ Quang.
Có vấn đề!
Nghĩ như vậy, giọng nói của hắn ta lập tức truyền vào trong tai Bùi Lăng: "Ngươi vừa nói ngươi có thể luyện chế đan dược cực phẩm?"
"Đúng..." Bùi Lăng vội vàng trả lời, trong lòng lập tức cảnh giác.
"Vậy luyện một lò để ta nhìn xem." Thạch lâu chủ từ tốn nói.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đừng nói đan dược cực phẩm, có lẽ đối phương còn không phải là luyện đan sư!
Nghe vậy, Kiều Từ Quang cũng quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Bùi Lăng.
Trên thực tế, hai người này đều không quan tâm Bùi Lăng có phải luyện đan sư chân chính hay không.
Dù sao trong tình huống vừa rồi, con người rơi vào cảnh nguy hiểm có thể nói dối ra một thân phận có trọng lượng vì mạng sống, cũng chỉ là việc thường tình, không có gì đáng trách.
Bọn họ đều không phải loại người bảo thủ, sẽ không so đo với tán tu vô tội.
Nhưng điều kiện tiên quyết là... Tán tu này thật sự vô tội!
Phải biết rằng, mặc dù Tố Chân Thiên đã bắt được người muốn bắt, nhưng tiếp theo chiếc pháp chu này còn phải tiến về Lưu Lam hoàng triều.
Cân nhắc đến lúc trước từng có việc ma tu trà trộn vào pháp chu cỡ lớn, kẻo người trên thuyền chết theo, Thạch lâu chủ đã thấy nghi ngờ, đương nhiên sẽ không để Bùi Lăng lừa dối qua ải như vậy!
Vì vậy, sau khi mở miệng, vẻ mặt Thạch lâu chủ không thể hiện ra điều gì, pháp lực quanh người lại đã vận sức chờ phát động, một khi Bùi Lăng có hành động khác lạ, lập tức bắt hắn lại!
Nhưng nghe lời này, trái tim vừa treo lên cao của Bùi Lăng lại lập tức hạ xuống.
Luyện chế đan dược cực phẩm... Điều này không hề khó khăn với hắn!
Mặc dù hành động lần này chắc chắn sẽ khiến sau này hắn sẽ trở thành sự tồn tại bị vạn người chú ý, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là xóa bỏ sự nghi ngờ của Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều!
"Tốt!" Bùi Lăng lập tức đồng ý, lấy ra lò luyện đan.
Lò luyện đan này của hắn là đan lô cửu phẩm bình thường mà trước đó Trịnh Kinh Sơn tiện tay cho.
Phẩm chất bình thường, trên thân không có hoa văn, không có ký hiệu gì đặc biệt, toàn bộ vẻ ngoài đều có vẻ giá rẻ nhưng thực dụng.
Lấy ra vào lúc này cùng phù hợp với thân phận tán tu của hắn.
Đặt đan lô xuống đất, trong lòng Bùi Lăng nhanh chóng suy nghĩ: "Vô Mộng Tán, Thối Cốt Đan, Chủng Ngọc Đan đều là đan dược đặc biệt của Trọng Minh tông, dù có lưu truyền ở bên ngoài cũng chỉ là thành đan, ít gặp tán tu nắm giữ những đan phương này, chắc chắn không thể luyện chế! Nếu không lại tự để lộ bản thân."
"An Hồn Đan là đan dược hồn đạo, ngược lại không mang theo dấu ấn rõ ràng của Trọng Minh tông như ba loại trên. Nhưng nó rõ ràng mang theo dấu ấn của toàn bộ Ma đạo..."