Số độc rắn mà người giấy của Lệ Yến Lăng thu thập từ chỗ Vân Nương bắt đầu phát tác!
Chỗ chết người nhất là, mỗi khi Tử Mai lão tổ muốn xử lý kịch độc trong cơ thể một chút, Lệ Yến Lăng sẽ thúc giục người giấy tăng nhanh thế công, căn bản không cho hắn ta cơ hội ép độc.
Trong lòng Tử Mai lão tổ vừa hoảng vừa sợ, tiếp tục như thế, hắn ta sẽ chết!
Hơn nữa, sẽ chết trong tay một Trúc Cơ không hề vẻ vang, lấy kiếp sống mấy trăm năm mình khổ sở cầu đạo, thành toàn cho chiến tích vẻ vang của đối phương!
"Giết!!!" Nghĩ tới đây, lệ khí trong lòng Tử Mai lão tổ đại thịnh, đột nhiên từ bỏ tất cả phòng ngự, liều lĩnh công kích về phía Lệ Yến Lăng.
Cách đó không xa, Lệ Yến Lăng bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, hiển nhiên hắn ta còn chưa dùng hết sức.
Điều này cũng không kỳ quái, hắn ta không chỉ là thiên kiêu đứng đầu đại phái Trọng Minh tông, còn xuất thân từ Cửu A Lệ một trong ba nhà cầm quyền ở Trọng Minh tông.
Thuở nhỏ nhận được sự dạy bảo, dù chỉ là các trưởng bối mưa dầm thấm đất, đều không phải người mà loại tán tu như Tử Mai lão tổ có thể so sánh.
Huống chi, hiện tại tu vi của Lệ Yến Lăng đã là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.
Nếu không phải vì Kim Đan đại đạo, hắn ta có thể Kết Đan bất cứ lúc nào!
Vào lúc này chỉ đối phó một tán tu Tạp Đan không có cả pháp bảo mà thôi, nếu còn quyết đấu sinh tử khó khăn thủ thắng, chín môn phái lớn cũng không có khả năng trấn áp thiên hạ nhiều năm như vậy.
"Gần đủ rồi..." Thấy đôi mắt Tử Mai lão tổ đỏ hồng, trong lòng còn muồn liều chết, Lệ Yến Lăng khẽ gật đầu.
Đến giờ phút này, Tử Mai lão tổ không còn che giấu gì nữa.
Hắn ta đã ép đối phương dùng tất cả thủ đoạn.
Nhưng đáng tiếc là, hình như người này không liên quan đến "Pháp" mà mình muốn tìm?
Nhưng điều này không thành vấn đề, tiếp theo sưu hồn là được!
Thế là, Lệ Yến Lăng không nhìn Tử Mai lão tổ đang cuồng loạn, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong tay áo lại bay ra vài trang giấy trống không, trong nháy mắt hình thành một giấy quyền to lớn đánh thẳng đến trước mặt hắn ta.
Tử Mai lão tổ biết những thứ chế từ giấy của hắn ta rất lợi hại, mặc dù mình là Kết Đan, chưa chắc đã đỡ được.
Nếu không tránh, chỉ sợ dù không màng sống chết, cũng không làm nên chuyện gì... Nghĩ tới đây, hắn ta vô thức tránh ra.
Nhưng cùng lúc đó, những người giấy vây công hắn ta lập tức hóa thành xiềng xích từ giấy, rầm rầm... Lập tức khóa lại tay chân của hắn ta trong tiếng chấn động!
Vẻ mặt Tử Mai lão tổ hoảng hốt, cuồng nộ gào thét nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn giấy quyền nhanh chóng đến gần, đánh vào trong màn nước...
Ầm!
Ngay sau đó, Tử Mai lão tổ bị giấy quyền đánh bay ra ngoài, trong chốc lát ngã xuống đất không dậy nổi.
Bùi Lăng cau mày đứng bên cạnh quan chiến.
Tất cả mọi thứ đang xảy ra không có một chuyện nào bình thường!
Hắn đã nhớ tới rất nhiều ký ức liên quan tới Tử Mai lão tổ, nhưng nhìn dáng vẻ Tử Mai lão tổ lại căn bản không nhận ra hắn!
Phải biết rằng, dù giữa hai người không có giao tình gì nhưng hôm qua mới gặp mặt, lấy trí nhớ của tu sĩ Kết Đan kỳ, sao có thể quay đầu đi là không có chút ấn tượng nào với hắn chứ?
Ký ức thiếu thốn nghiêm trọng, Tử Mai lão tổ đột nhiên xuất hiện, cơn mưa vô cùng quen thuộc... Quá nhiều tình huống không rõ, hắn không dám ra tay lung tung.
Cẩn thận là trên hết, hắn vẫn yên lặng theo dõi thay đổi.
Thế là, Bùi Lăng tiếp tục đứng yên bên cạnh, quan sát gió thổi cỏ lay xung quanh.
Vào lúc này, thấy Tử Mai lão tổ đã thất bại, Lệ Yến Lăng lạnh nhạt đi về phía hắn ta.
Ầm ầm...
Lôi đình nổ vang, mưa to như trút.
Quanh người Lệ Yến Lăng lấp lóe ánh sáng nhạt, ngăn cách tất cả mưa bụi ra ngoài như ẩn sĩ Tiên cung, người nơi thế ngoại, thoải mái ung dung giẫm qua hố nước, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tử Mai lão tổ.
Sau đó...
Bùi Lăng rất nghiêm túc nhìn mỗi một hành động của hắn ta.
Dù sao, rất có thể những việc mà Lệ Yến Lăng sẽ làm tiếp theo có liên quan đến phần ngộ đạo chi pháp kia!
Chỉ thấy Lệ Yến Lăng hơi cúi đầu nhìn về phía Tử Mai lão tổ chật vật không chịu nổi.
Ngay sau đó...
Theo một đạo điện quang hiện lên, hắn ta và Tử Mai lão tổ đột nhiên biến mất!
Bùi Lăng lập tức khẽ giật mình, Tử Mai lão tổ và Lệ Yến Lăng đi đâu??
Hắn tìm kiếm xung quanh một lượt, lại không thấy tung tích của hai người này.
Hơn nữa, cẩn thận nhớ lại cụ thể hai người này biến mất thế nào, nhưng cũng một mảnh mờ mịt.
Hắn không nhớ gì cả!
Vẻ mặt Bùi Lăng nghiêm nghị, hắn mơ hồ cảm thấy hình như đây không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này!
Nhưng không thể nhớ tới tình cảnh tương tự!
"Chắc chắn hôm qua ta cũng gặp tình huống tương tự..."
"Nhưng hiện tại ký ức của ta thiếu thốn quá nghiêm trọng, chỉ nhớ rõ một vài cuộc nói chuyện với Tử Mai lão tổ, không thể nhớ lại mọi chuyện cần thiết vào ngày hôm qua."
"Phải nghĩ cách tìm về càng nhiều ký ức hơn!"
"Những người mà ta gặp hôm qua, không chỉ có một mình Tử Mai lão tổ... Hình như còn có những người khác!"
"Nếu lại tìm đến người đã gặp hôm qua, chắc có thể nhớ càng nhiều hơn!"
"Còn có, không thể đứng trong cơn mưa này nữa!"