Cho đến tận nay, dù là Lệ sư tỷ hay Thập Ngũ thúc Lệ thị đều có ân không thù với hắn, đương nhiên hắn cũng phải xử sự khéo đưa đẩy một chút, cố gắng không làm bọn họ khó xử.
Trong lúc đang suy nghĩ, đã thấy trong màn mưa phía trước hiện ra một bóng người, ngay sau đó đã nghe đối phương lạnh giọng quát hỏi: "Ai?!"
Bùi Lăng không khỏi ngẩn ngơ, giọng nói này... Hơi quen tai?
Ngay sau đó, theo hai người đến gần, chỉ thấy đó là một vị nam tu vẻ ngoài như trung niên, khuôn mặt ngay ngắn không giận tự uy, râu ngắn áo bào xanh, khí tức quanh người hỗn tạp không thuần lại có chút thâm hậu, rõ ràng là một tán tu Kết Đan kỳ!
Oanh!!
Đúng vào lúc này, một tiếng sét nổ vang trên đỉnh đầu, khí thế cực lớn khiến toàn bộ đạo quan cũng run lên!
Cây cỏ xung quanh điên cuồng chập chờn, lá rụng rào rào.
Trong tiếng sấm nổ cuồn cuộn, vô số lôi điện như rắn di chuyển trong tầng mây chiếu sáng khuôn mặt Tử Mai lão tổ, Bùi Lăng lập tức thấy mơ hồ, trong đầu hiện ra từng ký ức liên quan tới đối phương.
Trong nháy mắt, Bùi Lăng như rơi vào hầm băng, lông tơ cả người dựng đứng!
Đây không phải ngày đầu tiên hắn đến Bồng Doanh quan!
Hắn từng gặp Tử Mai lão tổ!
Vào lúc này, toàn bộ sự chú ý của Lệ Yến Lăng đều tập trung trên người Tử Mai lão tổ, không hề để ý đến vẻ mặt khác thường của Bùi Lăng, ánh mắt hắn ta sáng rực, giọng nói vui mừng: "Trước đó ta đã điều tra từ trong ra ngoài Bồng Doanh quan một lần, căn bản không có bất kỳ sự tồn tại của người nào."
"Ngươi chỉ là một Tạp Đan, lại vòng qua cửa chính đột nhiên xuất hiện ở đây?"
"Ha ha ha... Xem ra, ngươi là 'Pháp' mà ta muốn tìm!"
Nói xong, Lệ Yến Lăng không nói lời gì, trong tay áo bay ra vô số người giấy áo giáp đầy đủ, đao thương lành lạnh như một cơn gió điên cuồng gào thét cuốn về phía Tử Mai lão tổ!
Sắc mặt Tử Mai lão tổ âm trầm, hai mắt nhắm lại, Xà Yêu kia đã hóa hình thì cũng thôi.
Trước mắt chỉ là hai tiểu bối Trúc Cơ cũng dám dẫn đầu ra tay với hắn ta?
Chẳng lẽ hiếm khi nào lão tổ rời khỏi Tử Mai Sơn một lần, lại bị những tiểu bối này tưởng dễ bắt nạt?!
Trong lòng dâng lên sự tức giận, hắn ta lập tức vỗ ra một chưởng!
Pháp lực nặng nề như hồng như mãng hình thành một cự chưởng hư ảo ở giữa không trung, ngang nhiên bao phủ xuống Lệ Yến Lăng và Bùi Lăng.
Vù vù vù... Cự chưởng chưa rơi xuống, đất bằng đã cuốn lên gió lớn, khiến hoa nở rộ liễu xanh um ở xung quanh ngã trái ngã phải một hồi lâu!
Một vài bụi cây thấp bé gần như toàn bộ áp sát xuống mặt đất, không chịu đựng nổi.
Tử Mai lão tổ cười lạnh trong lòng, hắn ta đường đường là Kết Đan, mặc dù một chưởng này chưa đánh ra toàn lực, nhưng cũng có thể diệt sát tất cả người giấy của đối phương.
Chỉ là dư uy chưởng kình cũng không phải thứ mà hai tiểu bối dám can đảm mạo phạm mình có thể tiếp nhận.
Đợi chút nữa hắn ta cũng phải sưu hồn cẩn thận, xem hai người này...
Nhưng còn chưa suy nghĩ xong...
Phanh phanh phanh!
Chỉ thấy phía trước mấy tên người giấy đột nhiên giơ lên một mặt thuẫn giấy, "răng rắc răng rắc" mấy mặt thuẫn kết nối lại, trong khoảnh khắc đã hình thành một bình chướng, mặc dù không ngừng run rẩy lay động lại vẫn chặn được chưởng kình của Tử Mai lão tổ ngay chính diện!
Ngay sau đó, một người giấy toàn thân xanh biếc cầm trường đao trong tay mượn lực đạo của một cơn gió, cực ký quỷ dị xoáy một cái, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Mai lão tổ, đao giấy chém xuống.
Phốc.
Tiếng lưỡi dao đâm vào thịt vô cùng nặng nề vang lên.
Vào lúc nguy hiểm Tử Mai lão tổ kịp tránh đi chỗ yếu hại, nhưng tốc độ vung đao của người giấy cực nhanh, trình độ sắc bén cũng vượt xa sự đánh giá của hắn ta, chỉ thấy trên cánh tay mà sau khi hắn Kết Đan đã không bị pháp khí bình thường tổn thương nửa phần, đột nhiên xuất hiện một vết thương sâu đủ thấy xương!
Hơn nữa trong vết thương kia có máu tươi chảy xuôi cuồn cuộn, lại hiện ra màu xanh lá quỷ dị.
Nếu vừa rồi hắn ta cũng ở chính điện, sẽ biết màu sắc này không khác gì làn sương độc khi Vân Nương huyễn hóa đầu xà phun ra!
Con ngươi Tử Mai lão tổ đột nhiên co rụt lại, Trúc Cơ chiến đấu với Kết Đan lại mơ hồ chiếm ưu thế...
Không được!
Tiểu bối này là thiên kiêu trong chín môn phái lớn!
Trong lòng hắn ta nghiêm nghị, thấy một người giấy cầm kiếm lại đưa một tay bấm niệm pháp quyết, đâm một kiếm về phía tim mình, lập tức không dám chủ quan chút nào, vội vàng lấy ra một hạt châu thủy tinh lớn khoảng quả đấm.
Đây là pháp khí Thiên Xuyên châu của hắn ta, phải dùng rất nhiều linh tuyền con suối để luyện chế thành.
Vốn tu vi đến Kết Đan kỳ nên dùng pháp bảo.
Nhưng chín môn phái lớn đã trấn áp thiên hạ, tông môn bình thường còn không dám thở mạnh, loại tán tu vì đủ loại lý do chưa thể bái nhập tông môn tu hành như Tử Mai lão tổ và Tang phu nhân, càng khó sinh tồn hơn.
Cho dù bọn họ đã Kết Đan nhưng chưa nói đến chỉ kết Tạp Đan, ngày thường cũng chỉ có thể lên mặt với tán tu Luyện Khí hay Trúc Cơ, so sánh với con cháu tông phái lại rất khó khăn.
Có thể nói, trong mười tên tán tu Kết Đan kỳ, nhiều lắm chỉ có một, hai người có được một món pháp bảo.