Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 523: Có thể giúp đỡ lẫn nhau… (2)




“Mặc dù trước mắt vẫn chỉ có phàm nhân mất tích, nhưng nếu bốn phàm nhân còn lại cũng lặng yên không một tiếng động biến mất, sao biết được có đến lượt chúng ta không?”

Lúc đang nói chuyện, dường như cơn mưa to bên ngoài đã mỏi mệt, dần ngừng lại.

Thấy thế, Bùi Lăng lập tức gọi ra mười mấy oan hồn bay ra cửa điện, đi thẳng đến tiền đình!

Cùng lúc đó, Tử Mai lão tổ và Tang phu nhân cũng tự mình thi triển thủ đoạn, điều động con rối, người giấy đi dò xét tình huống.

Một lát sau, trong lòng Bùi Lăng khẽ động.

Chỉ cần oan hồn bị hắn khống chế đi ra cửa lớn đạo quan, toàn bộ đều không có dấu hiệu nào mà trực tiếp biến mất.

Nhưng không rời khỏi đạo quan chỉ đi qua đi lại trong viện, lại không thấy điều khác thường gì.

Vào lúc này, hiển nhiên hai tên tán tu Kết Đan cũng có được thu hoạch tương tự.

Hai người nhìn nhau, Tang phu nhân lập tức nói: “Người giấy của ta bình yên vô sự, xem ra quỷ dị vừa rồi có liên quan đến cơn mưa.”

“Còn có, hiện tại không thể rời đi từ cửa chính đạo quan.”

“Nhân lúc bây giờ mưa đã ngừng, chúng ta nhanh chóng tìm kiếm toàn bộ đạo quan một lần, xem có thể tìm được kế sách rời đi hay không.”

Bùi Lăng không hề chậm trễ gật đầu đồng ý.

Hắn dự cảm tiếp tục đợi ở trong tòa đại điện này sẽ càng ngày càng nguy hiểm!

Muốn phá vỡ tình hình, nhất định phải lập tức tìm kiếm manh mối.

Nhất là hắn không giống những người khác, mục đích chủ yếu khi đến Bồng Doanh quan là vì thành tựu Kim Đan nhất phẩm.

Điều quan trọng nhất hiện nay không phải tìm cơ hội rời đi, mà là tìm phần ngộ đạo chi pháp kia!

“Thế nhưng, vì để tránh gặp phải điều ngoài ý muốn, tất cả chúng ta cùng nhau hành động!” Ngay sau đó Tử Mai lão tổ mở miệng nói thêm, “Như thế cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Nghe vậy, tất cả mọi người cũng không có ý kiến gì.

Trong tình huống hiện tại, không ai dám đảm bảo bản thân hành động một mình sẽ không xảy ra chuyện.

Nhất là bốn người Kế gia đều là phàm nhân, không có chút tu vi nào.

Đến hiện tại, thậm chí bọn họ còn ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì!

Bùi Lăng nghe lời này, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cũng không nói gì.

Ở trong tông môn âm phủ đã lâu, hắn hiểu rất rõ ý đồ của Tử Mai lão tổ.

Hiện tại, trong tất cả mọi người ở đây hai tên tán tu Kết Đan này có tu vi cao nhất, cùng nhau hành động có nghĩa nếu gặp phải nguy hiểm, những người khác sẽ là pháo hôi thậm chí là khiên thịt của bọn họ…

Thế nhưng, chưa nói đến tình thế ngày hôm nay, phân chia ra sẽ càng nguy hiểm cho ba tên tán tu Luyện Khí kỳ và bốn người Kế gia, một khi vạch trần, e rằng Tử Mai lão tổ và Tang phu nhân sẽ không bỏ qua cho Bùi Lăng. Như thế không chỉ lãng phí thời gian thăm dò… Chẳng may chút nữa trời lại mưa thì sao?

Vì vậy, Bùi Lăng không nói câu nào gọi oan hồn ra đi trước mở đường, bốn người Kế gia thấy thế lập tức tỏ ra khiếp sợ.

Nhưng sau khi Tử Mai lão tổ lạnh lùng nhìn lướt qua, Kế Hữu Trung vẫn kiên trì giục Kế Sương Nhi đi theo, cả đám đều can đảm đi theo sau lưng oan hồn.

Tiếp theo là ba tên tán tu Luyện Khí kỳ cười to đuổi theo bốn người Kể gia.

Chờ bọn họ cũng rời khỏi cửa điện, Bùi Lăng không cần hai tên tán tu Kết Đan kia thúc giục đã chủ động đuổi theo.

Thấy cảnh này, Tử Mai lão tổ khẽ gật đầu, lúc này mới sóng vai cất bước với Tang phu nhân.

Rời khỏi chính điện, tâm niệm của Bùi Lăng hơi chuyển động, điều khiển oan hồn đi cuối cùng.

Dù sao, tất cả mọi người đều từ cửa lớn đạo quan đi ngang qua tiền đình, vòng qua bức tường, tiến vào cửa tròn, xuyên qua trung đình, sau đó mới tiến vào đại điện của đạo quan.

Hiện tại không thể nói phía trước chắc chắn không có vấn đề, nhưng lúc Bùi Lăng tiến vào cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến ngộ đạo chi pháp, đương nhiên lúc này sẽ ưu tiên cân nhắc những nơi mình chưa đi qua.

Hai tên Kết Đan chú ý đến phương hướng, nhưng cũng không nói gì.

Hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy, ở tiền viện không thể có phương pháp rời đi.

Hơn phân nửa bí mật quỷ dị trong tòa đạo quan này được giấu ở đằng sau.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đi dọc theo tường ngoài đại điện qua chính điện, thiền điện, rẽ qua góc tường một cái, trước mắt là một con đường hẻm đặt rất nhiều bồn hoa, trồng đủ loại cây cỏ.

Vào lúc này, hoa nở rộ liễu xanh tươi gần như phong tỏa cả con đường hẻm cũng coi như rộng rãi.

Ở giữa cành lá thấp thoáng, chỉ mơ hồ phân biệt được phía cuối đường hẻm có mái cong đấu sừng, bên trên treo đồng linh.

Oan hồn không có hình thể, có thể tự xuyên rừng mà qua.

Nhưng một đoàn người Kế gia lại không phải.

Kế Vũ thì cũng thôi, xuất thân quân nhân đã quen ăn gió nằm sương, cũng không thèm quan tâm cánh lá tươi tốt phía trước.

Chỉ là Kế Hữu Trung, Kế Sương Nhi và cả nha hoàn Tiểu Hà đều đã sống trong nhà cao cửa rộng nhiều năm, vừa nãy lại trải qua một trận biến cố, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều lao lực quá độ.

Tiểu Hà nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, khẽ nói với Kế Vũ: “Có thể chém đứt những cái cây này một chút không? Nếu làm tổn thương tiểu thư sẽ không tốt.”

Kế Vũ không trực tiếp trả lời, mà ngoảnh lại nhìn đám tu sĩ.