“Không phải ta không muốn rời đi, mà là trước khi các ngươi tiến đến ta đã thử rồi.” Bùi Lăng nhìn hắn ta, giọng điệu bình thản nói, “Đạo quán này chỉ có thể tiến vào chứ không thể ra, bây giờ chúng ta đã bị nhốt ở nơi này.”
Nữ tu Kết Đan vẫn không mở miệng đột nhiên lấy ra một con rối lớn khoảng ngón tay cái từ trong tay áo.
Thoạt nhìn con rối kia như là tác phẩm của người vừa học may vá, làm cực kỳ ẩu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra hình người.
Nữ tu cầm con rối khẽ tụng niệm vài câu, con rối kia phát ra một tràng tiếng cười lạnh lùng, chợt tránh thoát khỏi tay của nàng, nhảy xuống mặt đất, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.
Con rối cực kỳ thuận lợi chạy tới đình viện, lại dựa theo sự điều khiển của nữ tu đi ra cửa tròn, vòng qua bức tường đi thẳng đến cửa lớn.
Một lát sau, nữ tu cau mày nói: “Đã đi ra.”
Sau đó nàng và nam tu Kết Đan kia đều nhìn về phía Bùi Lăng, ánh mắt khá kỳ quặc.
“Thời gian quá ngắn.” Bùi Lăng bình tĩnh nói.
Nghe vậy, hai tên tu sĩ Kết Đan không nói chuyện, tiếp tục chờ đợi.
Nửa ngày sau, ngay lúc hai người sắp không chờ được nữa, nữ tu kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Không thấy nữa!”
“Không thấy?” Nam tu Kết Đan kia vội hỏi, “Là cái gì ra tay?”
Vẻ mặt nữ tu âm trầm chậm rãi lắc đầu: “Chỉ là không thấy… Sự cảm ứng giữa ta và nó đột nhiên biến mất, không biết có phải bị phá hủy rồi không.”
Đối với điều này, Bùi Lăng tỏ ra rất bình tĩnh, đây vốn là điều nằm trong dự đoán của hắn.
Nếu Bồng Doanh quan này dễ đối phó như vậy, chỉ hai tên tu sĩ Tạp Đan đã có thể đến đi tự nhiên, Cửu A Lệ thị không thể lấy ra để kiểm tra hắn.
Nhưng nhìn những người khác ở bên trong, sắc mặt từng người đều thay đổi!
Dù sao đối với bọn họ, tu sĩ Kết Đan kỳ đã là sự tồn tại không hề tầm thường.
Cả đời phàm nhân bình thường chưa chắc đã gặp được một vị.
Cho dù ba tên tán tu Luyện Khí kỳ kia đi ra ngoài quanh năm suốt tháng, cơ hội có thể nói chuyện với tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phát hiện được tính nghiêm trọng của vấn đề, hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ không cưỡng ép thử rời đi nữa.
Suy nghĩ một chút, nam tu Kết Đan kỳ kia nhìn quanh một vòng, ra hiệu người Kế gia đến gần: “Các ngươi có tên họ thân phận ra sao, nhanh nói ra đi!”
Nghe vậy ánh mắt sáu tên tu sĩ đều nhìn sang người Kế gia.
Điều này khiến một đám phàm nhân cảm nhận áp lực khó diễn tả được.
Vẫn là Kế Hữu Trung kiến thức rộng rãi, đứng ra vào lúc quan trọng, vừa lau mồ hôi lạnh vừa hành lễ nói: “Tại hạ… Phàm dân… Phàm dân Kế Hữu Trung, là quản sự Kế gia Lam Kha thành.”
Ngay sau đó, đội trưởng hộ vệ nói: “Phàm dân Kế Vũ, đội trưởng hộ vệ Kế gia Lam Kha thành.”
Sau đó là Kế Sương Nhi cũng là đại tiểu thư Kế gia.
Tiếp theo là nha hoàn Tiểu Hà.
Tiếp nữa là đám hộ vệ bình thường, theo thứ tự là…
Chờ đám phàm nhân đều tự giới thiệu xong, nam tu Kết Đan kia liếc nhìn ba tên tán tu Luyện Khí kỳ.
Tu sĩ áo bào vàng kia nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Vãn bối Chu Giao.”
Tu sĩ thiếu niên vô cùng cẩn thận nói: “Vãn bối Tề Ngọc Lang.”
Cuối cùng là tu sĩ lùn ngoan ngoãn nói: “Vãn bối Phan n.”
Bùi Lăng ghi những người này vào trong ngọc giản, sau đó nói: “Vãn bối Trịnh Kinh Sơn, xin hỏi tôn hiệu của hai vị tiền bối?”
Nam tu Kết Đan kỳ kia vuốt ve chòm râu ngắn, nói trước: “Bản tọa nhập đạo nhiều năm, đã sớm đoạn tuyệt phàm trần, không nhắc đến tên họ tục gia. Bởi vì cư ngụ ở Mai sơn, được đồng đạo nâng đỡ gọi một tiếng Tử Mai lão tổ.”
Lại chỉ vào nữ tu kia, “Đây là Tang Giản Tang phu nhân.”
Tất cả mọi người tự giới thiệu xong, Bùi Lăng luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Nghiêm túc nhớ lại một chút, đột nhiên cảm thấy hình như đại điện này nhỏ đi rất nhiều?
Không đợi hắn nói ra vấn đề này, Tang phu nhân đột nhiên “A” lên một tiếng, nói: “Hình như vừa nãy đám phàm nhân này không chỉ có bốn người?”
Hả?
Bùi Lăng lập tức nhìn sang một đoàn người Kế gia, quả nhiên thấy Kế gia chỉ còn lại bốn người.
Chính là Kế Sương Nhi, Tiểu Hà, Kế Hữu Trung và Kế Vũ,
Kế gia không chỉ có bốn người này, nhưng rốt cuộc vừa rồi Kế gia có bao nhiêu người?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Lăng giật mình, hắn không nhớ rõ lúc đầu Kế gia có tất cả bao nhiêu người!
“Nhanh nhìn ngọc giản.” Tử Mai lão tổ vội vàng nhắc nhở.
Bùi Lăng nghe vậy lập tức xem xét ngọc giản, sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện trong ngọc giản lại chỉ có chín cái tên.
Năm người là hai tán tu Kết Đan và ba tán tu Luyện Khí kỳ, bốn người là bốn tên phàm nhân trước mắt.
Thứ mà quỷ dị này có thể che giấu, không chỉ có ký ức của đám người bọn họ?
Sắc mặt Bùi Lăng trầm xuống: “Tên trong ngọc giản cũng ít đi.”
Sắc mặt Tử Mai lão tổ thay đổi, lập tức nói: “Cho bản tọa nhìn xem.”
Bùi Lăng lập tức ném ngọc giản đến.
Chẳng mấy chốc, Tử Mai lão tổ và Tang phu nhân đều xem hết ngọc giản, nhưng cũng không thu hoạch được gì giống Bùi Lăng.
“Tiếp tục thế này cũng không phải cách!” Tử Mai lão tổ lập tức nói.