Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 524: Đèn lồng




Thấy sắc mặt bọn họ đều lạnh lùng dường như không nghe nói gì hết, trong lòng giật mình nói khẽ: “Không được gây chuyện.”

Nói xong, Kế Vũ đưa tay đẩy cành lá ra để tiện cho Kế Sương Nhi đi qua.

Nhưng hắn ta vừa đẩy một nhánh hoa ra đã như bị rắn độc cắn một cái, vội vàng rụt tay về, sắc mặt hoảng sợ!

“Sao thế?” Ba tên tán tu Luyện Khí kỳ đi theo sát phía sau thấy thế lập tức trầm giọng quát hỏi.

Bùi Lăng và hai tên tán tu Kết Đan cũng dừng chân, lập tức nhìn về phía Kế Vũ.

Thấy đôi mắt Kế Vũ đầy vẻ hoảng sợ, sau khi trợn mắt nhìn cành lá rậm rạp nuốt nước bọt hai cái, mới nhắm mắt nói: “Có, có nữ nhân treo ngược! Hình như còn có những người khác!”

Người?

Sáu tên tu sĩ đều tinh thần tỉnh táo.

Không sợ có người, cũng không sợ người kia không phải người.

Dù sao phàm phu tục tử còn có người trong lòng chứa lưỡi dao sắc bén, nổi lên sát tâm, chứ đừng nói đến tu sĩ sức mạnh to lớn quy về một thân.

Bây giờ bọn họ hợp lực điều tra đạo quan, không sợ gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ không tìm thấy chuyện ngoài ý muốn, không có chỗ ra tay.

Ngay lập tức, Tử Mai lão tổ cau mày, một tia xanh biếc bay ra từ trong tay áo, nhanh chóng xuyên qua cành lá trước mặt một lượt, chợt trở về trong tay áo.

Chỉ thấy cây cỏ sum suê đột nhiên tan thành mây khói, nhanh chóng lộ ra tình hình trong đó: Một gốc cây già vì Tử Mai lão tổ ra tay đã khô héo, uốn éo bảy khúc tám đoạn mọc sát theo tường viện, cao khoảng hai trượng.

Trên cành cây mọc lan tràn, đột nhiên rũ xuống sợi dây trắng treo một nữ tử mặc bộ váy múa màu đỏ chót, mái tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt.

Gió núi thổi qua, sợi dây trắng khẽ lay động, nữ tử kia cũng theo đó mà lắc qua lắc lại, toàn bộ cơ thể thẳng tắp, hiển nhiên đã không còn sống từ lâu.

Ở dưới gốc cây, hai nam nữ thiếu niên ăn mặc gọn gàng đang xì xào bàn tán, lời nói vui vẻ.

Hai người này đứng rất gần nhau, nhìn thoáng qua đã biết có quan hệ thân thiết.

Thiếu niên kia đứng quay lưng về phía đám người, để lộ ra nửa bên khuôn mặt khá tuấn tú.

Thiếu nữ chải một búi tóc rũ xuống, làn váy hồng nhạt như anh thảo, chỉ có thể thấy được một bóng lưng, trâm cài trên búi tóc chiết xạ ra từng điểm kim quang, theo từng động tác của mình làm chói mắt người đối diện.

Dường như bọn họ nói chuyện rất tập trung, vẫn không phát hiện có người đến đây, cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn nữ nhân treo trên đỉnh đầu,

Thậm chí lúc nữ nhân bị treo kia lắc lư, dưới từng tầng lụa đỏ lộ ra mũi chân đi giày thêu uyên ương nghịch nước cùng màu, thỉnh thoảng lại chọc vào đầu thiếu niên, thiếu niên cũng chỉ hơi mất thăng bằng nhanh nhẹn đỡ bả vai thiếu nữ, sau khi đứng vững lại mỉm cười lúng túng.

“Hì hì… Hì hì ha ha… Ha ha…” Thiếu nữ kia nâng tay áo che miệng cười vui vẻ.

Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trên hành lang trống rỗng, không diễn tả được sự đáng sợ.

Trong tình cảnh này, đừng nói đến Kế Sương Nhi và Tiểu Hà đã sớm ôm chặt lấy nhau, ngay cả ba tên tán tu Luyện Khí kỳ cũng cảm thấy rùng mình.

Bùi Lăng khẽ nhíu mày, lập tức phân phó một oan hồn ngang nhiên lao về phía thiếu niên và thiếu nữ kia.

Chỉ là oan hồn vừa đến gần hai người kia, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Cũng không khác gì tình huống khi đám người Kế gia biến mất, dù trước mặt bao người đang nhìn chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, lại không ai có thể nói rõ oan hồn biến mất như thế nào?

Dường như Bùi Lăng căn bản không phái oan hồn đi qua vậy.

Thấy tình hình này, Bùi Lăng nhướn mày đang định tiếp tục ra tay, lại nghe Tử Mai lão tổ đứng sau lưng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng!

Oanh!

Pháp lực như trường hồng bắn thẳng ra, đánh về phía cặp đôi thiếu nam thiếu nữ và cả nữ nhân bị treo trên cây kia!

Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ bao gồm cả nữ nhân treo trên cây đại thụ đều nát thành bột mịn!

Hiện trường chỉ còn lại một đạo chưởng ấn to lớn, chỉ thấy dưới đáy chưởng ấn đã có nước đọng chậm rãi chảy ra.

Đám người Kế gia trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh này, phàm phu tục tử chưa từng thấy cảnh giới cao như thế ra tay?

Trong chốc lát, trong lòng bốn người đều xuất hiện một suy nghĩ, thực lực của vị Tiên sư này rất đáng sợ! Cho dù trích tiên giáng thế cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ vững vàng, lại yên tâm hơn nhiều.

Ba tên tán tu đều tỏ ra hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Tử Mai lão tổ đặc biệt kính sợ.

Kết Đan kỳ… Lão tổ lại kinh khủng như vậy!

Chỉ có vẻ mặt Bùi Lăng vẫn bình thản không thay đổi chút nào, thậm chí thực lực của tán tu Kết Đan này còn yếu hơn dự đoán của hắn một chút…

“Tiếp tục đi về phía trước.” Tử Mai lão tổ hừ một tiếng, phân phó.

Thế là, oan hồn tiếp tục đi trước mở đường, tiếp theo là phàm nhân, ba tên tán tu Luyện Khí, Bùi Lăng, hai tên tán tu Kết Đan đi cuối cùng… Vừa đi chưa được mấy bước, Tang phu nhân đột nhiên quát: “Dừng lại!”

Đám người dừng lại, rối rít quay đầu nghi ngờ nhìn nàng.

“Mất một người!” Sắc mặt Tang phu nhân tái xanh nói.

Nghe vậy, lúc này Bùi Lăng mới chú ý đến không thấy Tử Mai lão tổ đâu nữa!