Người đi chính giữa là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài chất phác, sắc mặt trắng bệch, dưới mắt trái có một nốt ruồi lớn khoảng móng tay, ánh mắt đảo tròn cho người ta một cảm giác dinh dính, hoàn toàn không có vẻ trong sáng thanh thoát của đám thiếu niên ở độ tuổi này.
Cuối cùng là một thằng lùn chiều cao còn không đến eo một người bình thường, áo vải thô tóc đỏ, người gầy như que củi, thoạt nhìn tuổi tác đã cao nhưng vẻ mặt không hề hiền hòa, mà đầy vẻ hung ác nham hiểm.
Điều khiến Bùi Lăng ngạc nhiên không phải là dáng người khuôn mặt hành động của ba người này, mà vì bọn họ là tu sĩ!
Người cầm đầu là Luyện Khí tầng bảy, hai người phía sau đều là Luyện Khí tầng sáu.
Mặc dù đều là khí cơ phù phiếm, linh lực hỗn tạp không chịu nổi, nhìn qua đã biết là tán tu, nhưng đúng là tu sĩ.
Đây là có chuyện gì?
Phàm nhân, tu sĩ đi qua cơn mưa đều không sao cả, chẳng lẽ cơn mưa to bên ngoài chỉ đối phó với mấy thứ không có hình thể thực chất như U Hồn?
Bùi Lăng khẽ nhíu mày.
Sau khi thấy ba người đi vào bên trong đưa mắt nhìn quanh, hắn không muốn xảy ra chuyện vào lúc này liền nhìn sang chỗ khác, chỉ âm thầm cảm ứng.
Thấy sau khi ba người kia đánh giá một vòng đều tỏ vẻ ngơ ngác.
Đột nhiên, tu sĩ áo bào màu vàng cầm đầu kia cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, không phải chúng ta đã nói đi đường suốt đêm đến phường thị mua đồ cần thiết sao? Vì sao lại đến đạo quán này?”
“Không phải Chu huynh luôn đi ở phía trước sao?” Tu sĩ thiếu niên và tu sĩ lùn ngẩn ngơ, đột nhiên nói, “Chúng ta còn tưởng ngươi đến chỗ này có chuyện khác.”
Tu sĩ áo bào màu vàng cẩn thận nhớ lại, mờ mịt nói: “Vừa rồi ta không nhìn đường, cứ đi về phía trước lại đến đấy.”
Nói xong, ba người cũng nhìn thấy hai nhóm người đang có mặt trong điện.
Một bên là tên võ phu phàm tục bình thường không có gì lạ… Ba người lập tức không có hứng thú nhìn sang chỗ khác.
Một bên khác, dường như là nhà giàu nơi thế tục đi ra ngoài.
Ba người kia cũng chỉ nhìn lướt qua Kế Hữu Trung và rất nhiều hộ vệ.
Ngược lại đại tiểu thư Kế gia được bọn họ bao bọc vào giữa đang độ tuổi mười lăm mười sáu, trẻ trung xinh xắn lại khiến đôi mắt bọn họ hơi sáng lên.
Nữ tử thế tục có sắc đẹp thế này đã là hiếm thấy.
Nghĩ vậy, ba người nhìn nhau cười, tu sĩ thiếu niên kia nói trước: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, những ngày gần đây chúng ta đi đường suốt đêm cũng đã vất vả. Đã vậy, không bằng ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút.”
Tu sĩ áo bào màu vàng và tu sĩ lùn ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu, sau đó ba người đi thẳng đến dãy bồ đoàn dài được đặt ngay ngắn dưới điện thờ để ngồi nghỉ ngơi.
Bùi Lăng coi như không thấy tình cảnh này, ở bên Kế gia, Kế Hữu Trung, tiểu thư và nô tỳ còn tốt, bọn họ đều là phàm nhân chưa từng tập võ, cảm giác có hạn.
Nhưng mấy tên hộ vệ kia, nhất là đội trưởng dẫn đầu đám hộ vệ lại lông tóc dựng đứng, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Hắn ta cảm nhận được một luồng nguy hiểm tràn trề khó mà địch nổi từ ba người kia!
Dường như chỉ cần đối phương muốn, có thể tiện tay bóp chết toàn bộ bọn họ!
Bởi vậy, từ đầu đến cuối hắn ta không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh!
Hiện tại thấy ba người kia không có ý ra tay, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo toàn là mồ hôi lạnh.
Sau đó, ba bên không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ nghe tiếng mưa rơi và tiếng hít thở.
Bùi Lăng bắt đầu tu luyện 【 Phần Dạ Thiên 】 , bây giờ đang có người ngoài, hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may bất cứ lúc nào, vì vậy không để hệ thống ủy thác, mà tự mình tu luyện.
Vào lúc này, ba tên tán tu kia cũng ngồi xuống bắt đầu điều tức, khôi phục sự mệt mỏi vì đi đường.
Ngoài điện, cơn mưa to như thác đổ không hề có ý dừng lại.
Theo tiếng mưa rơi ào ào, sắc trời dần trở nên ảm đạm.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã là bóng đêm tràn ngập, trong toàn bộ đạo quán càng mờ tối không rõ.
Sau khi ánh nến hai bên dần tắt, chỉ còn vài hương nến có thể soi sáng ra khoảng cách một tấc vuông, nguồn sáng duy nhất có tác dụng là đống lửa mà đám người Kế gia đang ngồi vây quanh.
Chỉ là, dù Bùi Lăng hay là ba tên tán tu kia đều có tu vi trong người, đều có thể nhìn thấy mọi thứ không khác gì bình thường.
Bởi vậy đều không quan tâm trời tối.
Thấy thế, tên đội trưởng hộ vệ Kế gia kia đột nhiên nói nhỏ: “Quản sự, đại tiểu thư, chắc chắn lão phu nhân ở nhà đang rất nhớ mong đại tiểu thư, chúng ta nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đi nhanh thôi!”
Vốn đại tiểu thư Kế gia đang buồn ngủ, nghe vậy ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía đội trưởng hộ vệ.
Vừa rồi bọn họ đi vào đạo quan là vì tránh mưa, bây giờ cơn mưa càng rơi càng to, sắc trời đã tối, vừa rồi không đi, sao lúc này lại vội vàng rời đi?
Nàng cau mày, mặc dù không nói gì nhưng cũng thể hiện ra vẻ không đồng ý.
Ngược lại, Kế Hữu Trung biết đội trưởng hộ vệ này trung thành với Kế gia, sẽ không nói vớ vẩn, nên nghiêng đầu tỏ vẻ hỏi thăm.
Đội trưởng hộ vệ không giải thích, mà nhìn về phía Bùi Lăng và ba tên tán tu kia, sau đó lại nhìn về phía đại tiểu thư nhà mình.