Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 515: Cơn mưa kỳ quái (2)




Thời gian này rất quý giá, chưa nói đến vừa rồi hắn đã dùng thử hệ thống một lần cũng không thể rời khỏi Bồng Doanh quan, ngược lại còn đi sâu vào khu vực quỷ dị này hơn.

Nếu bây giờ tiếp tục suy nghĩ rời đi, nếu có thể thành công còn tốt, không thể thành công, chẳng phải đang tốn công vô ích sao?

Càng quan trọng hơn là, hệ thống có quá nhiều nhân tố không xác định được.

Chẳng may nó tặng thứ nguy hiểm gì đó, chẳng phải biến khéo thành vụng sao?

Mặc kệ nói thế nào, thực lực bản thân mới là át chủ bài lớn nhất của hắn!

Thế là, Bùi Lăng lấy ra bình ngọc đổ đầy Vô Mộng Tán, đang chuẩn bị sử dụng chợt nghe ngoài điện truyền đến một tràng tiếng bước chân lộn xộn.

Hắn lập tức thu hồi bình ngọc, trở tay nắm chặt chuôi đao Cửu Phách Đao, sẵn sàng trận địa đón địch.

“Khụ khụ khụ…” Một đoàn người vội vàng bước trên thềm đá trước đại điện, vừa đi vào trong điện đã bị mùi hương lửa nồng nặc xộc vào mũi ho khan.

Trong tiếng ho khan này, bảy tám tên thanh niên trai tráng khỏe mạnh đi ủng, treo đao cầm bội kiếm trông như hộ vệ, sau khi nhìn thấy Bùi Lăng, nhất là thấy Cửu Phách Đao ở trong tay hắn, lập tức chuyển bước bảo vệ hai nữ quyến nhỏ tuổi.

Hình như tuổi tác hai nữ quyến kia sàn sàn bằng nhau, nhưng nữ hài tử dáng người hơi cao lại da mịn thịt mềm, khuôn mặt xinh đẹp, trên khóe môi có một nốt ruồi đen khoảng hạt vừng tăng thêm mấy phần hoạt bát, quần áo gọn gàng lộng lẫy; nữ hài tử dáng người thấp hơn, rõ ràng làn ra thô ráp hơn chút, vẻ ngoài chỉ có thể nói muốn khen cũng không có gì để khen.

Nàng mặc áo xanh váy trắng đơn giản đứng ở phía trước người kia, trông bình thường không có gì đáng chú ý.

Thoạt nhìn, đây là một cặp chủ tớ.

“Tại hạ Kế Hữu Trung, là quản sự Kế gia.” Đối phương im lặng giằng co một lát, một nam nhân tuổi trung niên mặc trường bào mềm cài khăn đi ra từ trong đám người này, chắp tay thi lễ với Bùi Lăng, ôn tồn nói, “Phụng mệnh lão phu nhân hộ tống đại tiểu thư trở về quê hương, không ngờ chỉ còn cách cửa phủ một chút lại bị cơn mưa to ngăn lại… Không biết có thể mượn nơi này của tôn giá, để đại tiểu thư và tỳ nữ tránh mưa một chút không?”

Bùi Lăng không trả lời ngay, hắn thi triển Linh Mục thuật lần lượt đảo qua cơ thể từng người, nghiêm túc kiểm tra mấy lần phát hiện mấy người này đều là phàm nhân không có tu vi.

Hắn không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, ánh mắt nhìn nước mưa dính trên cơ thể đám người đi đường này, trong lòng hơi nghi ngờ: Là những người này có tu vi quá cao thâm, mình không nhìn thấu sự che giấu của bọn họ, hay nước mưa bên ngoài có thể tổn thương hồn phách, lại không tổn thương nhục thân?

Hoặc là, nước mưa này là loại thủ đoạn chỉ nhằm vào đủ loại tu sĩ nhập đạo, không có tác dụng với phàm nhân?

Trong chốc lát hắn không thể xác định, chậm rãi buông chuôi đao Cửu Phách Đao ra, vẻ mặt bình thản nói: “Tại hạ Trịnh Kinh Sơn cũng không phải chủ nhân nơi này, chỉ đến đây để tránh mưa.”

Trịnh Kinh Sơn?

Chưa từng nghe nói đến cái tên này.

Hơn nữa, thoạt nhìn đối phương rất trẻ tuổi, có lẽ cũng không phải đao khách lợi hại gì.

Nghĩ vậy, một đám người Kế Hữu Trung đều thầm thở phào nhẹ nhõm, lại chắp tay với Bùi Lăng, lúc này mới che chở tiểu thư nhà mình đi vào bên trọng.

Tòa chính điện của đạo quan này khá rộng rãi, đôi bên đều không muốn gây ra rắc rối.

Vì vậy, một đoàn người Kế Hữu Trung đặc biệt chọn một góc hẻo lánh trái ngược với Bùi Lăng để dừng chân.

Hiển nhiên những người này rất thành thạo cuộc sống nơi dã ngoại, chẳng mấy chốc đã nghĩ cách nhóm một đống lửa, một đám người dính nước mưa vây quanh đống lửa sưởi ấm.

Trong lúc đó, hình như tỳ nữ kia muốn nói mấy câu chọc tiểu thư nhà mình cười, nhưng còn chưa nói hết một câu đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Kế Hữu Trung ngăn lại.

Rất hiển nhiên, đối phương vô cùng cẩn thận, không muốn để nữ quyến nói cười thu hút sự chú ý của người khác, gây ra chuyện rắc rối.

Trong chốc lát, trong điện chỉ nghe thấy tiếng “lốp bốp” khi củi lửa bị đốt cháy, không có bất kỳ người nào mở miệng nói chuyện.

Bùi Lăng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thoạt nhìn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lại yên ắng quan sát mỗi một hành động của đám người đi đường này.

Một lúc lâu sau, cũng không thấy bọn họ có bất kỳ điều gì khác thường.

Hắn khẽ lắc đầu ở trong lòng, đáng tiếc.

Nếu những người này thật sự là người bình thường, hiển nhiên đến không đúng lúc.

Hiện tại mình còn khó tự bảo vệ bản thân, một khi xảy ra chuyện e rằng rất khó cứu bọn họ…

Đang nghĩ như vậy, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

“Con mẹ nó, cơn mưa này quá lớn!” Theo từng tiếng mắng chửi hùng hổ, ba tên nam tử mặc quần áo khác nhau không coi ai ra gì lao vào bên trong.

Bùi Lăng hơi ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi đột nhiên co rụt lại!

Trong ba người mới tới, thoạt nhìn người cầm đầu khoảng hơn ba mươi lăm tuổi, sắc mặt đen đúa, trong đôi mắt tam giác bắn ra tia sáng, mặc đạo bào màu vàng đất, trên đầu chải một Tứ Phương Kế lỏng lẻo, dùng một cây trâm phỉ thúy điêu khắc như thân trúc chặn ngang.