Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 517: Ra tay (1)




Thấy thế, Kế Hữu Trung như có điều suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó khiến sắc mặt trắng bệch.

Thế gian này không yên ổn, dù Kế gia bọn họ không có người nhập đạo, chỉ là gia tộc thế tục bình thường, lại nghe qua rất nhiều chuyện yêu quỷ.

Lúc này, đạo quan được xây ở nơi rừng núi hoang vu, vốn là nơi dễ dàng sinh ra tinh quái như trong thoại bản.

Hai đội ngũ lần lượt tiến vào trước và sau bọn họ, hình như từ khi ngồi xuống đã không động đậy nữa!

Vào lúc này sắc trời đã tối, đối phương lại không có ý đến gần nơi sáng đèn, điều này rất không thích hợp!

Thậm chí cẩn thận để ý, lúc này trong điện không vang lên tiếng động gì ngoại trừ tiếng mưa rơi ở bên ngoài, tất cả tiếng động dù là tiếng đống lửa thiêu đốt hay là tiếng hít thở, tiếng quần áo xột xoạt đều phát ra từ chỗ đám người bọn họ.

Rất lâu rồi không nghe thấy tiếng hít thở của hai bên kia…

Thế là, Kế Hữu Trung lập tức đứng dậy, nói nhỏ: “Đúng là lão phu nhân có thúc giục, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa. Tất cả đứng lên, chúng ta lập tức lên đường!”

Đại tiểu thư Kế gia nghe vậy, mặc dù khá bất nhờ nhưng hiển nhiên nàng đã được dặn dò từ trước, lúc đi ra ngoài phải nghe lời quản sự và đội trưởng hộ vệ.

Vì vậy không hề phản đối, mà phối hợp đứng lên trước tiên.

Thấy thế, những người khác không dám dị nghị gì, đều bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đội mưa đi đường ngay trong đêm.

Ngay lúc này, tu sĩ lùn trong ba tên tán tu kia đột nhiên mở mắt ra, âm trầm nói: “Chư vị, sắc trời đã tối, cơn mưa rào như trút nước, cần gì vội vã khởi hành như vậy?”

Nghe vậy, trong lòng Kế Hữu Trung và đội trưởng hộ vệ đều trầm xuống, Kế Hữu Trung vội mỉm cười làm lành: “Đa tạ tôn giá nhắc nhở, chỉ là lão phu nhân ở trong nhà nhớ mong, không dám chậm trễ. Hơn nữa, tệ xá ở ngay gần đây, chỉ đi một lát là đến.”

Đội trưởng hộ vệ không nói một câu nào, bảo vệ đại tiểu thư, âm thầm bước nhanh ra ngoài.

Ngay lúc một đoàn người sắp đi đến cửa lớn đại điện, tu sĩ lùn kia mỉm cười quái dị, đột nhiên bấm niệm pháp quyết, một đoàn quỷ hỏa màu xanh to bằng chậu rửa mặt đột nhiên đập xuống trước cửa!

Oanh!

Quỷ hỏa rơi xuống đất nhanh chóng hình thành một bức tường lửa cháy hừng hực, chặn đường đi của rất nhiều phàm nhân.

“Tiên, Tiên sư?!”

Cả đoàn người Kế gia thay đổi sắc mặt, chỉ có Tiên sư nắm giữ thuật pháp mới có thể lấy ra thủ đoạn thần diệu như vậy.

“Tiểu nữ tử Kế Sương Nhi gặp qua ba vị Tiên sư.” Đại tiểu thư Kế gia không dám thất lễ, vội vàng tiến lên hành lễ.

Trong lòng Kế Hữu Trung và đội trưởng hộ vệ đều nặng nề, lại không thể không khom lưng chào hỏi theo.

Xem ra ba người này không phải tà ma quỷ vật, chỉ là… Lúc này ngăn cản bọn họ rời đi, e rằng…

Còn chưa suy nghĩ xong, lại nghe tu sĩ lùn kia mỉm cười quái dị, nói: “Kế Sương Nhi? Cái tên này rất hay. Nhà người đã ở gần đây, đêm khuya mưa lớn thế này, sao không để tu sĩ trong nhà ngươi đến đón? Đỡ phải để một người xinh đẹp như ngươi lãng phí thời gian ở đây?”

Kế Hữu Trung nghe vậy giật mình, đang muốn mở miệng trả lời thay, trong cổ lại bị siết chặt không thể phát ra tiếng nào.

Kế Sương Nhi tuổi vừa mười sáu, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng đâu dám lừa gạt Tiên sư, lập tức nói chi tiết: “Trên dưới tệ xá đều tư chất yếu kém, không ai nhập đạo.”

Nghe vậy, Kế Hữu Trung như rơi vào hầm băng.

Ba tên tán tu kia lại nhìn nhau cười, vẻ mặt thoải mái.

Trong nhà không có người nhập đạo?

Vậy có nghĩa, đây là một đại tiểu thư gia tộc phàm nhân bình thường?

Vậy bọn họ yên tâm rồi.

Thế là, tu sĩ lùn vỗ tay cười nói: “Tư chất yếu kém có gì quan trọng? Nhiếu nhất chỉ là tốc độ tu hành chậm hơn chút mà thôi, vì sao không thể nhập đạo? Ta thấy ngươi cũng là một hiền tài, chắc chắn tư chất cũng không kém quá nhiều. Vậy đi, hôm nay gặp mặt là có duyên, ta sẽ nhận ngươi làm nữ đệ tử, truyền thụ diệu pháp vô thượng cho ngươi, thế nào?”

“Điều này…” Mặc dù Kế Sương Nhi không có kinh nghiệm nói chuyện với người ngoài, nhưng phát hiện ánh mắt đối phương háo sắc đánh giá mình từ trên xuống dưới, vô thức cảm thấy không thích hợp, mỉm cười khéo léo từ chối, “Đa tạ Tiên sư quan tâm, chỉ là trong nhà tiểu nữ còn có phụ mẫu trưởng bối cần hầu hạ, hơn nữa năm trước đã đính hôn, mấy ngày nữa sẽ xuất giá…”

Tu sĩ lùn nghe vậy sầm mặt lại, đang định nổi giận, tu sĩ thiếu niên lại cười hì hì ngăn cản hắn ta, lại nói với Kế Sương Nhi: “Vị tiểu thư này, phải biết thời thế ngày nay loạn lạc khắp nơi. Ngươi là nữ lưu yếu đuối, lúc đi ra ngoài luôn phải làm phiền người khác. Cứ thế mãi, đừng nói hầu hạ phụ mẫu trưởng bối, không gây họa cho phụ mẫu trưởng bối đã tốt lắm rồi.”

“Sao không nắm bắt cơ hội được Phan huynh ban thưởng, cầu chân vấn đạo, từ nay bước lên con đường trường sinh, vừa có thể che chở gia tộc vừa có thể giữ được thanh xuân?”

Sắc mặt Kế Sương Nhi trắng bệch, vô thức né tránh ánh mắt cười như không cười của hắn ta, khẽ nói: “Tiểu nữ tự biết tầm thường, không ôm chí lớn, không dám mơ tưởng hão huyền, chỉ muốn sớm chiều yên ổn, hầu hạ phụ mẫu trưởng bối, ngày sau cử án tề mi với phu quân, nhi nữ bên cạnh, đã là may mắn của đời này… Cô phụ kỳ vọng của Tiên sư, kính xin Tiên sư rộng lượng đừng so đo với hạng nữ lưu.”