Ánh mắt hắn vượt qua ráng mây sương mù biến thành chướng khí sâu bọ, trông thấy huyết sắc bảo tọa phía trên bậc thang. Trong bảo tọa, một nữ tiên mặc cung trang đỏ hồng nhàu kim ngồi ngay ngắn, mắt phượng môi son, dã tư thanh nhuận, trên búi tóc đen nhánh đội một đỉnh mũ miện thuần trắng, châu xuyên đỏ hồng rủ xuống hai bên như màn, chiếu rọi cái má như hà, nghi thái ngàn vạn.
Nàng tóc dài như tuyết, đôi mắt thuần trắng, chỉ ngồi ở chỗ đó đã có sự uy nghiêm cuồn cuộn đập vào mặt, như một suy nghĩ lật đổ thiên địa, tịch diệt sinh tử.
Vị nữ tiên này giống "Yếm Khư" tiên tôn như đúc, không có nửa phần khác biệt!
Chỉ có điều, trên khuôn mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không có bất kỳ phản ứng gì với việc Bùi Lăng đến đây, chỉ yên tĩnh nhìn phía trước như là một pho tượng không có sinh cơ cũng không có chút linh trí nào.
"Yếm Khư" tiên tôn? !
Dù trong lòng đã sớm chuẩn bị nhưng lại một lần nữa nhìn thấy "Yếm Khư" tiên tôn, Bùi Lăng vẫn khẽ giật mình. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã lấy lại tinh thần, đang muốn tiến lên hành lễ đã thấy trên đỉnh đầu đột nhiên mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Đây là kiếp vẫn Ầm ầm...
Sau khi kiếp vẫn xuất hiện lập tức lôi âm cuồn cuộn, chấn động bốn phương.
Cùng lúc đó, tím xanh lấp lánh như lưỡi đao đâm rách bóng tối xung quanh. Lúc này Bùi Lăng thấy lít nha lít nhít xiềng xích quấn trên người "Yếm Khư" tiên tôn, tất cả xiềng xích lạnh băng nặng nề đều kết nối với kiếp vẫn, thỉnh thoảng có điện xà tím xanh chui vào trong đó, tiếng va chạm như lũ lụt mênh mông, khí tức giam cầm sâm nhiên đập vào mặt!
Bóng tối lay động, xung quanh bảo tọa như có bóng mờ của chín cây cột đá to lớn thuần trắng, bao vây nó từng vòng...
Bùi Lăng khẽ giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng.
Vị trước mặt không phải "Yếm Khư" tiên tôn, mà là thiên kiếp!
Lúc này, bóng dáng kia như ngồi phía trên huyết hải cuồn cuộn, quan sát chúng sinh vạn vật chư thiên vạn giới, hơi cúi đầu nhìn về phía Bùi Lăng.
Ầm ầm! !!
Tiếng sấm sét kinh thiên động địa vang vọng phương thiên địa này, kiếp vẫn trùng trùng điệp điệp, trong mây lộ ra lôi quang điện ảnh sáng chói huy hoàng, chiếu rọi quảng điện hoa mỹ tà dị, quái đản rộng lớn.
Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, còn chưa kịp mở miệng đã cảm giác một trận hãi hùng khiếp vía, trong tối tăm như có cái gì đó vô cùng hung hiểm, lại gặp được nguy cơ rất lớn, cách khoảng cách và không gian khó mà miêu tả vẫn khóa chặt hắn!
Đây là "Kiếp"!
Hắn bị kiếp vân khóa chặt!
Là "Kiếp" thành "Vương"
Không rảnh suy nghĩ nhiều, Bùi Lăng nhanh chóng đánh ra một pháp quyết khí tức tang thương, cùng lúc đó hắn bình tĩnh phun ra tám chữ: "Vạn Trượng Hồng Trần, Úy Ngã Như Thiên!"
Tiếng nói vừa ra, huyền bào phần phật, bóng dáng như cất cao vô hạn, trong nháy mắt vượt trội trên trời cao, như thiên đạo mênh mông, lại như sự tồn tại chấp chưởng chúng sinh chi kiếp này.
Tiên thuật [Vạn Trượng Hồng Trần, Úy Ngã Như Thiên] này đã có thể thu hút thiên kiếp, lại có thể dùng để độ kiếp.
Trong loại tình huống này, thiên kiếp đã khóa chặt hắn, hắn thi triển tiên thuật này tất nhiên là vì độ kiếp! Chỉ có điều, tiên lực vận chuyển, đợi nửa ngày kiếp vẫn càng thêm nặng nề, trong mây sấm sét vang dội, tím xanh lấp lánh, long xà cuồn cuộn, lôi âm to lớn nghiền ép hư không từng khúc, thiên kiếp lại chậm chạp chưa từng hạ xuống. Trong lòng Bùi Lăng đang nghi ngờ, bóng dáng giống "Yếm Khư" tiên tôn như đúc đột nhiên há miệng, chậm rãi nói: "Lung Trung Vọng Nguyệt... Niệm Tiên Phàm...
Giọng nàng bình thản lạnh băng, từng chữ nói ra, mỗi một âm tiết đều giống hệt với "Yếm Khư" tiên tôn, nhưng lại có loại không lưu loát không nói ra được, dường như đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện trong đời.
Bùi Lăng hơi ngạc nhiên nhưng thấy thiên kiếp chậm chạp không rơi xuống, lập tức hành lễ nói: "Nhân tộc Bùi Lăng, xin ra mắt tiền bối!"
Thiên kiếp gập ghềnh tiếp tục nói: "Nhân tộc.."
"Bản tôn.."
"Chờ... Ngươi đã lâu.."
"Ngươi gọi... Là... Gì?"
Thiên kiếp nói cực kỳ chậm rãi, giọng nói ngừng ngắt rõ ràng, có một loại cảm giác trì độn không diễn tả được.
Tên là gì?
Bùi Lăng không khỏi khẽ giật mình, không phải hắn đã nói mình là "Nhân tộc Bùi Lăng" sao?
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng lặp lại: "Tại hạ họ Bùi, tên một chữ Lăng, tiền bối gọi tại hạ Bùi Lăng là được"
Tiếng nói khó khăn lắm rơi xuống, thiên kiếp lại ngạc nhiên nói: "Làm trái thiên cương."
"Đây là tiên thuật... Của bản tọa... "Ngươi... Học được...
Từ... Nơi nào?"
Nghe vậy, Bùi Lăng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng vị trước mặt dù không phải "Yếm Khư tiên tôn chân chính, lại là thiên kiếp cũng có ký ức của Tiên Tôn, hắn không rảnh suy nghĩ nhiều, vẫn cung kính nói:
"Tại hạ không phải sinh linh ở năm tháng này.
"Tiên thuật này là tiền bối tặng cho ta ở năm tháng hậu thế"
"Tại hạ và tiền bối đã không phải lần đầu tiên gặp mặt.."
Hắn còn chưa nói hết lời, kiếp vẫn trên đỉnh đầu đột nhiên gió nổi mây phun một trận, trong khoảng khắc ánh sáng tím rực rỡ, một đạo lôi đình to lớn hạ xuống!
Lôi đình như vực sâu như ngục, như là lưỡi đao to lớn đâm xuyên qua thiên địa, trong chốc lát đánh xuống điện quang bàng bạc, như muốn chém cả tòa cung điện này thành hai.
1104 chữ