Bóng dáng cúng bái xung quanh không có bất kỳ phản ứng gì với sự xuất hiện đột ngột của bọn họ, nhìn như không thấy, lại tiếp tục lấy dáng vẻ cuồng nhiệt và thành kính lễ bái tế đàn, thỉnh thoảng khoa tay múa chân như điên như dại, như là một loại tế múa đặc thù.
Liếc nhìn tế đàn tĩnh mịch, Tự Hàn Ung lập tức ngắn gọn nói: "Rời khỏi nơi này trước!"
Bùi Lăng gật đầu nhưng bước chân chưa bước ra, tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên nhòe đi như gợn nước chập chờn.
Tất nhiều bóng dáng điên cuồng lễ bái biến mất sạch sẽ như bị tẩy đi; tế đàn sừng sững sau lưng như ngọn núi cũng tan thành mây khói trong chớp mắt; những người biến mất theo là "Hi Ngao", "Thi Thấm", "Yểu Du"... Bọn họ như xưa nay chưa từng tới nơi đây, lại như ảo giác, trong chớp mắt tản mạn khắp nơi; kế tiếp là Tự Hàn Ung, nàng duy trì dáng vẻ ôm ấp "Yểu Nguyệt" như tháp cát đổ sụp từng khúc, trong nháy mắt cũng không còn sót lại chút gì.
Cuối cùng, toàn bộ Thái Thệ cốc, toàn bộ phương thiên địa này hôi phi yên diệt, không có vết tích gì. Bóng dáng như thủy triều tràn lan, mãnh liệt trào tới từ bốn phương tám hướng, vây quanh Bùi Lăng từng tầng, hoàn toàn bao bọc.
Phát hiện tình huống không đúng, Bùi Lăng lập tức nhìn xuống mặt đất, trong tầm mắt là một mảnh huyết sắc cuồn cuộn... Chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng ở trên mảnh huyết địa!
Mặt đất kiên cố như thường, màu sắc lại đỏ hồng chói mắt như là quanh năm suốt tháng ngâm trong vết máu, oán giận dày đặc, huyết khí ngai ngái, trộn lẫn sự lạnh lẽo như sâu tận xương nặng nề tản khắp.
Mặc dù như thế, cả vùng đều tản ra một luồng ánh sáng màu đỏ ngòm nồng đậm, lúc nhìn chằm chằm ánh sáng này không tính chói mắt lại cực kỳ bá đạo, cứ thế xuyên qua bóng tối như muốn chiếu rọi vạn dặm.
Trong lòng Bùi Lăng có cảm giác, lập tức hiểu rõ...
Đây là phía trên huyết nguyệt!
Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, thế giới "Vô tự" bên cạnh hồng hoang có một vầng trăng sáng trong, "Yếm Khư" tiên tôn ở trong vầng trăng sáng kia!
Bên cạnh "Hữu tự" là huyết nguyệt giữa trời.
Nhưng bên trong huyết nguyệt cất giấu cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả!
Bây giờ hắn vừa tiến vào ván cờ [Huyết nguyệt chi biến] này, không ngờ lại bị kéo thẳng đến phía trên huyết nguyệt!
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng lập tức muốn truyền âm cho Tự Hàn Ung, nhưng khi phát hiện trật tự nơi đây vô cùng hỗn loạn, đừng nói là truyền âm dù pháp tắc thông thường cũng không thể vận chuyển bình thường!
Trong tối tăm, trong lòng hắn hiểu ra, hẳn chỉ có tiên thuật làm trái thiên cương mới có thể tùy ý thi triển ở chỗ này...
Bùi Lăng nhíu mày suy nghĩ, lại bước đi về phía trước.
Bóng tối đã hình thành thì không thay đổi chen chúc ở bên, không có chút thay đổi nào.
Dường như Bùi Lăng có đi ra bao xa đều giậm chân tại chỗ.
Bộp, bộp, bộp...
Tiếng chân đơn điệu lặp đi lặp lại vang lên, cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng phía trước đã có thay đổi.
Một tòa cung điện như đã từng quen biết xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cung điện được xây dựng trên một mảnh quảng trường rộng lớn, nguy nga hoa mỹ, đường hoàng đại khí. Ngay lúc ánh mắt Bùi Lăng chạm đến cửa cung, cửa ra vào cao lớn lập tức tự phát mở ra.
Két...
Tiếng cửa cung mở rộng phá vỡ bóng tối yên lặng, như đang mời hắn đi vào bên trong.
Trong nháy mắt, cảm giác khát vọng mãnh liệt ở sâu trong lòng Bùi Lăng lại tăng vọt, như sinh linh nhịn đói đã lâu đối mặt với món ngon mỹ vị đầy bàn, bản năng im ắng gào thét như muốn hoàn toàn áp chế lý trí, lập tức có hành động!
Cơ hội thành Vương của hắn ở ngay trong toà cung điện này!
Nhận ra điểm ấy, Bùi Lăng không do dự chút nào lập tức cất bước, bước vào bên trong cửa cung.
Chẳng mấy chốc, hắn bước qua thềm điện, tiến vào toà cung điện nguy nga này.
Cung điện rộng lớn nhưng khí tức lạnh lẽo, hỗn loạn, tà ác, sa đọa lại vô cùng dày đặc như thực chất, nhét đầy mỗi một góc của cung điện.
Bùi Lăng nhìn thấy lít nha lít nhít nhọt máu đắp lên nhau, che trời mà lên, sừng sững thành trụ.
Lại có sương mù di chuyển tràn ngập đỉnh điện, hồn phách u ám khó mà tính toán như phù du tới lui trong đó, trong lúc đôi mắt lạnh lẽo sáng tắt như sao lạnh lấp lóe.
Mặt đất trơn nhẵn như gương, một khắc trước như tử vật yên lặng, một khắc sau lại như không ngừng nhúc nhích, dường như trong đó phong tồn trăm tỉ tỉ tà ma, cũng chôn giấu vô ngần ác ý.
Nhìn theo trụ cao san sát, cuối cùng bậc thang như núi được xây từ linh ngọc như dãy núi chọc trời, uốn lượn lên thẳng mây xanh.
Trên bậc thang có ráng mây ngũ sắc mờ mịt quanh quẩn, rực rỡ chói mắt như gấm như thêu, lúc phiêu đãng lại có chướng khí hội tụ, vạn trùng lơ lửng...
Dù là bố cục hay cảnh tượng hoa mỹ tà dị, nơi đây đều giống như đúc toà cung điện mà Bùi Lăng thấy trên trăng sáng bên cạnh "Vô tự".
Điều duy nhất khác biệt là trong toàn bộ cung điện u ám bối rối, như bóng tối của phương thế giới này đều đáp xuống một tòa điện đường này!
Cho dù Bùi Lăng đã tới cảnh giới Kim Tiên, lại này cũng không nhìn thấy bao xa...
Lúc suy nghĩ, hắn đi tới chỗ rất gần bậc thang.
1092 chữ