Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2997: Khổ đợi ngàn năm!




"Tiên cùng phàm tiếp là hành động làm trái thiên cương"

"Sau Vạn Tiên hội còn công khai chống đối Ly La tiên tôn, cũng không phải chuyện tốt với quý tộc"

Phong Nhung nghe vậy lập tức che miệng cười khẽ, tiếng cười ngọt giòn như chuông bạc, nói: "Cũng được!"

"Nhân tộc, một mình ngươi theo ta tiến vào Thanh Khâu yếu địa "Ba tên nữ tu nhân tộc này tạm thời ở lại nơi đây.." Còn chưa nói hết câu, Bùi Lăng đã quyết đoán lắc đầu, nhanh chóng nói: "Không được!"

"Bùi mỗ đã dẫn người tới, nhất định phải ở chung với Bùi mỗ!"

Nghe vậy, nụ cười của Phong Nhung đột nhiên thu lại, từ tốn nói: "Nhân tộc, ngươi cực kỳ không thú vị!"

"Lúc đầu... Ta còn muốn chiêu đãi ngươi thật đặc biệt"

"Hiện tại...

Nàng hừ nhẹ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, "Đi theo ta"

Nói xong, Phong Nhung trực tiếp cất bước, bước đến đồi núi khổng lồ ở nơi xa.

Thấy thế, Bùi Lăng lập tức đuổi theo.

"Hồn Nghi", "Không Mông", "Mặc Côi" không nói một lời, theo sát phía sau.

Khói mù trùng điệp đung đưa, thúy tụ quanh quẩn trong rừng.

Lúc váy dài bồng bềnh, vô số cỏ cây tranh nhau sinh ra, uốn lượn lui lại.

Chẳng mấy chốc, bọn họ tiến vào đồi rộng sừng sững.

Phía trên đồi núi có linh cơ dày đặc hơn ngoại giới, có thể thấy được thiên tài địa bảo khắp nơi, ngay cả tiếng trùng vụ xột xoạt giữa cành lá cũng đặc biệt linh tú quý hiếm.

Nước suối leng keng, linh khí như thực chất, lại có từng dòng linh tuyền chảy xuôi qua trong sơn dã. Lại có hương thơm ngào ngạt đập vào mặt, thấm vào trong sinh linh, cảm giác tẩm bổ thời thời khắc khắc.

Từng Cửu Vĩ Hồ thuần trắng như tuyết phân tán ở giữa, phần lớn đều giữ vẻ ngoài của hồ ly, đôi mắt hẹp dài quyến rũ đa tình, mơ hồ hàm chứa uy nghi, màu lông sáng rõ dày đặc, Cửu Vĩ xoã tung như mây; cũng có một bộ phận hóa thành thân người đuôi cáo, dù nam nữ già trẻ đều quần áo hoa mỹ, dung mạo xuất chúng, lúc nhìn quanh như ngọc như mài, phong thái lỗi lạc.

Hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đi hoặc dừng, hoặc nhảy vọt trong rừng, hoặc chèo thuyền du ngoạn trên suối, hoặc đánh đàn trước hoa, hoặc đốt hương sau bờ rào... Số lượng rất nhiều, thái độ thanh thản.

Toàn bộ tộc quần đều tản ra một loại cảm giác vô ưu vô lo từ đáy lòng, thả lỏng, thong dong, lạnh nhạt, lười nhác... Khác hẳn với nhân tộc lúc này.

Lúc bọn họ nhìn thấy Phong Nhung chỉ khẽ gật đầu, thăm hỏi đôi chút, ánh mắt lại nhìn sang bốn tên nhân tộc Bùi Lăng, lộ rõ vẻ tò mò và nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc, một con hồ điệp thất thải bay nhanh ra từ giữa cành lá, như không cẩn thận đánh tới trên mặt Bùi Lăng. Thấy thế, Bùi Lăng chưa có hành động, Phong Nhung đã vung tay áo đuổi hồ điệp đi, nhìn về phía một Hồ nữ áo trắng cầm lẵng hoa, hái linh hoa cách đó không xa, nhẹ trách: "Không thể thất lễ!"

Hồ nữ áo trắng kia sóng mắt lưu chuyển phong tình vô hạn, tay nhặt linh hoa, tập trung vào trên người Bùi Lăng, xinh đẹp đáng yêu nói: "Phong Nhung tỷ tỷ, những nhân tộc này.."

Phong Nhung ngắn gọn nói: "Phụng mệnh lệnh trong tộc.

Hồ nữ áo trắng đột nhiên thu lại nụ cười, cũng không hỏi nhiều, ném linh hoa vào lẵng hoa, quy củ hành lễ:

"Vâng!"

Hành động của nàng nhã nhặn, dáng vẻ đoan trang, khí chất đại tộc. Phong Nhung hơi gật đầu, cũng không dừng lại, tiếp tục điểm hoa phật liễu bước đi.

Sau đó, không còn Cửu Vĩ Hồ khác ngăn cản gây chuyện, trong giây lát bọn họ đi vào một tòa thần miếu thấp thoáng sau cự mộc che trời.

Xung quanh tòa thần miếu này bò đầy cây sắn dây đông đúc, trên thềm đá thảm rêu từng đống, dày đặc mềm mại, đạp lên như thảm nỉ tốt nhất.

Nó cheo leo hùng tráng, phong cách cổ xưa, tràn đầy khí tức tang thương.

Đến chỗ này, vẻ mặt Phong Nhung cũng nghiêm túc hơn mấy phần, đứng trước cổng sửa sang lại váy, mới thu tay áo đi vào.

Cả tòa thần miếu không có người trông coi, bộp, bộp, bộp... Tiếng bước chân nhỏ xíu quanh quẩn trên hành lang rộng lớn, trụ cao hai bên đã sớm rút đi màu sắc ban đầu, hiện ra vẻ cũ kỹ xanh đen đan xen.

Một nhánh dây leo rủ xuống từ đỉnh điện, những chỗ đan xen nở rộ hoa cỏ tuyết trắng như cẩm tú bày ra trên mái vòm.

Không lâu sau, Phong Nhung dẫn theo đám người Bùi Lăng đi vào một tòa đình viện. Toà đình viện này không tính rộng lớn, cũng không quá nhiều trang trí, liếc qua thấy ngay.

Trên viên gạch bằng phẳng bị thảm rêu màu xanh thẫm che phủ, trong khe gạch có cỏ dại hoa dại dài cả tấc giãy giụa sinh ra, ngũ sắc rực rỡ, linh cơ hoạt bát.

Góc đông nam đứng sừng sững một gốc ngọc thụ như điêu khắc từ thủy tinh, cành lá óng ánh sáng long lanh, gió núi thổi qua, cỏ cây lượn quanh, châu ngọc va chạm nối liền không dứt. Nhánh cây như nón che, che đậy toàn bộ đình viện, bởi vì hình dạng óng ánh, ánh trăng huyết sắc không giữ lại chút nào trút xuống, soi sáng ra một chiếc giếng cổ không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng dưới gốc cây. Chiếc giếng kia giống với viên gạch, bò đầy thảm rêu thật dày, dưới ánh trăng hoa rêu nở rộ, mượt mà như lông.

Bên giếng có mấy bóng dáng đều áo trắng như tuyết, váy kéo Cửu Vĩ, dáng vẻ thướt tha khép tay áo mà đứng. Trong đó có một bóng dáng quỳnh tư tiêu mạo, khí chất mềm mại hoàn mỹ, chính là tên Cửu Vĩ theo Phong Nhung đến hang đất xem "Tử Tắc" và "Phục Cùng" trước đó, mấy tên Cửu Vĩ Hồ đứng bên cạnh nàng cũng khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ như liễu.

1116 chữ