Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2996: Thanh Khâu Cửu Vĩ (3)




Dưới kiếp vẫn tối tăm, cát bụi bay lả tả, huyết kiệu xuyên qua như tiễn, vừa độn vừa lắc lư...

Mười sáu ngọn đèn lồng đỏ hồng chập chờn như cành lá trong gió, rèm châu lượn quanh, thanh ngâm thỉnh thoảng như ca...

Hồng hoang.

Kiếp vân vẫn nặng nề, Đại Nhật chân hỏa đặc hữu cương mãnh hừng hực, lại theo thời gian trôi qua rút lui từng chút một.

Trong chớp mắt biến mất ở trong thiên địa, một vòng huyết sắc lặng yên nở rộ.

Ánh trăng như vạn mũi tên, hắt vẫy xuống từ phía trên trời cao sáng trong Ủng đỏ như lưỡi đao mở ra kiếp vẫn trùng điệp, Đế Lưu Tương lấy khí thế rất mạnh vẩy xuống đầy đất.

Vùng đất hoang chỉ một thoáng vang lên tiếng động rì rào do một mảnh chồi non chống ra cát đá.

Mặt đất run rẩy, trong sự run rẩy kịch liệt có vô số cỏ cây tranh nhau chen lấn sinh ra, lớn mạnh, rậm rì...

Tiếng nước thỉnh thoảng truyền ra từ chỗ sâu trong cành lá trùng điệp, trong giây lát vang lên tiếng nước róc rách, liên miên không dứt.

Trong tiếng xột xoạt của vạn mộc sinh trưởng, một cỗ huyết kiệu phi độn tới từ đằng xa.

Huyết ảnh như hoa, lướt nhanh qua ngàn vạn màu xanh biếc.

Trong cành lá lượn quanh, dãy núi lồng lộng đột nhiên lùi lại, lộ ra một tòa đồi núi xinh đẹp tĩnh mịch ở nơi xa. Đồi núi kia không cao lắm, thế núi nhẹ nhàng, mọc đủ loại linh tài hiếm thấy, suối chảy thác tuôn, liên miên không dứt.

Chưa tới gần, linh cơ mùi thơm ngào ngạt đã đập vào mặt.

Phong cảnh xinh đẹp lạ thường, cho sinh linh cảm giác ôn nhuận, lại chiếm diện tích rộng lớn khó có thể tưởng tượng.

Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ chân trời đều bị nó chiếm hết, tầng tầng lớp lớp rừng cây uốn lượn, vô số kỳ trân dị thú rong chơi, có chim tước ngũ thải bay trên trời cao, chiêm chiếp không dứt. Huyết kiệu xuyên qua mấy tầng núi non, dừng trên sườn núi của một tòa đồi núi tầm nhìn rộng rãi, rèm châu đột nhiên cuốn lên, bốn người Bùi Lăng, "Hồn Nghi", "Không Mông" và "Mặc Côi" nối đuôi nhau đi ra khỏi huyết kiệu.

Bùi Lăng huyền bào vác đao cầm đầu, trong lúc đi lại ánh mắt sáng ngời, một thân chính khí, ba người "Hồn Nghi" theo sát phía sau, đã thay sang quần áo xưa nay thường mặc.

Lúc này vẻ mặt ba nữ nhân đều lạnh lẽo, đôi mắt sáng trong vắt, ánh mắt nhìn về phía quanh mình đầy đề phòng.

Bùi Lăng vung ống tay áo thu hồi huyết kiệu, nhìn hoa mộc càng ngày càng tươi tốt xung quanh, cao giọng nói:

"Nhân tộc Bùi Lăng đến đây gặp Phong Nhung tiền bối!"

"Mấy ngày trước, có hai vị tiền bối tộc ta được Phong Nhung tiền bối mời đến Thanh Khâu"

"Lần này Bùi mỗ đến là phụng mệnh Ly La tiên tôn, đón hai vị tiền bối tộc ta trở về bản tộc.

Theo tin tức hắn dò thăm từ chỗ U Hồn tộc Kim Tiên "Phiên Na" lúc trước, lần này số lượng tiên nhân Cửu Vĩ tộc hạ giới không nhiều, không có Tiên Vương...

Nếu "Hồn Nghi" tiền bối và "Không Mông" tiền bối chưa đột phá tới tám mươi mốt kiếp, hắn sẽ không dẫn theo "Hồn Nghi", "Không Mông" còn có "Mặc Côi" đến đây mạo hiểm.

Nhưng bây giờ, "Hồn Nghi" tiền bối và "Không Mông" tiền bối đều là Đại Thừa tám mươi mốt kiếp, người trước có "Từ không sinh có" có thể tăng cường thực lực của nàng trên diện rộng; người sau có [Vô Pháp Thiên Ấn] và [Đồng Pháp Thiên Ấn], có thể làm suy yếu đối thủ, tăng cường chiến lực phe mình.

Hiện tại, mặc dù Cửu Vĩ tộc còn chưa ra tay với "Tử Tắc" tiền bối cùng một vị tiền bối chín tông khác, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.

Một trăm linh một trận đạo kiếp, một bộ hóa thân tiên nhân, cộng thêm "Từ không sinh có", (Vô Pháp Thiên Ấn], (Đồng Pháp Thiên Ấn 1... Còn có một vị Đại Nhật Kim Ô đang ngủ say!

Nếu lần này cũng không cứu được "Tử Tắc" tiền bối cùng một vị tiền bối chín tông khác, vậy cũng chỉ có thể lập tức lấy ra mặt nạ mà thiên kiếp cho hắn, dẫn theo "Hồn Nghi", "Tử Tắc", "Mặc Côi" chui vào chốn hỗn độn... Về phần "Tử Tắc" tiền bối cùng một vị tiền bối chín tông khác, cũng chỉ có thể tự cầu phúc... Vừa dứt lời, một bóng dáng yểu điệu vũ mị, phong tình vạn chủng lặng yên xuất hiện cách đó không xa, nàng hoàn mỹ không một tì vết, thân thể phong lưu, dưới váy kéo chín cái đuôi cáo xoã tung, chính là "Phong Nhung"

"Phong Nhung" váy dài đón gió, tóc xanh như mây, tóc rối tản mát giữa lông mày nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, sóng mắt lưu chuyển như thu thuỷ ngang trời, sóng ánh sáng rực rỡ, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Bùi Lăng, khóe miệng hơi nhếch lên, rất vui vẻ nở nụ cười: "Nhân tộc Bùi Lăng.."

"Ngươi đã đến Thanh Khâu!"

"Mấy ngày qua ta luôn nghĩ đến ngươi, ngày nhớ đêm mong, hận không thể chắp cánh bay cả hồng hoang, tìm kiếm tung tích của ngươi... Ta đã đợi ở Thanh Khâu rất lâu...

"Cuối cùng ngươi đã đến, mau theo ta tiến vào Thanh Khâu"

"Đã sớm chuẩn bị ổn thỏa yến tiệc Thanh Khâu.

"Chỉ chờ nhân tộc ngồi vào vị trí, cảm nhận phong cảnh tộc ta...

Giọng Phong Nhung mềm mại đáng yêu như Linh Tước uyển chuyển, lại như kiều âm nỉ non, ngọt mềm tận xương, tràn ngập ý mê hoặc mãnh liệt.

Chỉ có điều, Bùi Lăng nghe vậy, sắc mặt lại không thay đổi chút nào, hắn bình tĩnh nói: "Đa tạ Phong Nhung tiền bối hậu ái"

"Nhưng Bùi mỗ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lại thêm"

"Kính xin tiền bối nể mặt Ly La tiên tôn, nhanh thả hai vị trưởng bối nhân tộc của Bùi mỗ ra 1109 chữ