Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2994: Thanh Khâu Cửu Vĩ




Nàng khẽ lắc đầu nói: "Chắc là không "Ngày đó tên nhân tộc kia có thể tùy ý làm bậy, gan to bằng trời ở trên Vạn Tiên hội!"

"Hắn là loại sinh linh căn bản không thương tiếc tính mạng, chỉ muốn thoải mái"

"Thậm chí dám làm trái thiên cương ở trước mặt Tiên Tôn, còn gọi ra thiên kiếp mất tích trước mặt mọi người...

Loại người không sợ chết này chắc chắn sẽ tới!"

"Sở dĩ hiện tại không tới, có thể là bị việc gì đó làm chậm trễ"

"Ta để lại cho hắn một ít tín vật "Hiện tại hắn còn ở phương thế giới này"

Đồng bạn khẽ gật đầu, nói: "Vậy đợi thêm một ngày"

Nói xong, nàng nhìn "Tử Tắc" và "Phục Cùng" hoàn toàn bị mị hoặc, nhàn nhạt nhắc nhở, "Nếu đến lúc này ngày mai, tên nhân tộc kia vẫn chưa đến, không cần thiết tiếp tục chăn nuôi hai thủ hạ này của hắn nữa"

"Phong Nhung" gật đầu: "Đã rõ!"

Phù Sinh cảnh.

Sườn núi nguy nga, cây tùng lẻ loi.

Phía trên bàn cờ đen trắng đan xen, mơ hồ giằng co, hai mươi hai quân cờ trắng xếp la liệt như sao, càng nhiều cờ đen như hàn triều phun trào, vây quanh cờ trắng.

Bùi Lăng ngồi bên cạnh bàn cờ, yên tĩnh nhìn bàn cờ trước mặt, kiên nhẫn chờ đợi.

Đột nhiên, trong hư không đối diện bàn cờ duỗi ra một bàn tay quấn trong ống tay áo màu đen, giữa ngón tay cầm một quân cờ đen oánh nhuận, đạt xuống bàn cờ.

Cộc!

Tiếng động nhẹ vang chưa dứt, Bùi Lăng không do dự lại đặt xuống một quân cờ trắng.

Đối phương tiếp tục hạ cờ, Bùi Lăng cũng thế.

Cạch cạch cạch cạch cạch...

Trong tiếng vang liên tiếp, cờ đen và cờ trắng lập tức triển khai chém giết kịch liệt.

Tuy số lượng cờ trắng ít nhưng Bùi Lăng liên tục hạ mấy bước vô cùng tinh diệu khéo léo, thế cục lập tức nghịch chuyển, cờ trắng thưa thớt như long xà khuấy đảo phong vân, linh hoạt đi khắp trong cờ đen vây quanh.

Cạch cạch cạch...

Tiếng hạ cờ càng ngày càng dày đặc như mưa to đánh chuối tây.

Cuối cùng, Bùi Lăng lại hạ xuống một quân cờ, toàn bộ bàn cờ như đột nhiên chấn động, thắng bại đã phân! Đại cục đã định!

Cờ trắng sắp thắng!

Bùi Lăng không tự chủ được nở nụ cười của người thắng, nhưng ngay lúc này bàn tay trong hư không đối diện đưa ra, lại hạ xuống một quân cờ đen.

Cộc!

Đây là một bước cờ rảnh rỗi có cũng được không có cũng không sao, không thay đổi được thế cục thập tử vô sinh trên bàn cờ, nhưng ngay sau đó...

Phía trên bàn cờ, vị trí mấy quân cờ trắng then chốt đột nhiên nổi lên một vòng màu mực, trong chớp mắt hóa thành cờ đen! Trong nháy mắt, ván cờ nghịch chuyển, cờ trắng vừa nắm vững thắng lợi, chớp mắt phong vân đột biến, rơi vào thế yếu; cờ đen đã sắp thua lập tức khởi tử hồi sinh, lại lần nữa chiếm thượng phong Tùng hương gió mát, gió mạnh phần phật.

Phía trên sườn núi vắng hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khí như ngừng lại.

Bùi Lăng đột nhiên ngẩng đầu, chẳng biết một bóng dáng áo bào đen đã yên tĩnh ngồi ở đối diện bàn cờ từ lúc nào, mũ trùm buông xuống che đậy dung mạo, trong bóng đen là một đôi tròng mắt lạnh băng sắc bén, âm trầm đáng sợ, như bao gồm toàn bộ tai ách, quỷ trích, kinh khủng... Trong thiên địa, ánh mắt như lợi kiếm trừng trừng nhìn qua + Bùi Lăng. Là "Cựu"!

Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên: "Ngươi thua!"

Tiếng nói vừa dứt, thân thể "Cựu" ầm vang cất cao, hắn ta như từ một bóng dáng hóa thành một tòa tượng thần nguy nga, không ngừng lên cao, lớn mạnh về phía vòm trời, về phía hư không!

Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có vô số trật tự, quy tắc, hỗn độn... Gào thét mà tới như trăm sông đổ về một biển, nhanh chóng kiềm chế trong lòng bàn tay hắn ta.

Chư thiên vạn giới, quá khứ tương lai đều trong một ý niệm, trong một ánh mắt của hắn ta!

Bàn cờ giữa Bùi Lăng và hắn ta lặng yên biến mất, toàn bộ Phù Sinh cảnh cũng nhạt lại theo, tất cả trong năm tháng tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì...

Thân thể Bùi Lăng cũng bắt đầu tán loạn như tháp cát sụp đổ, rì rào rơi xuống.

Vô biên vô tận bóng tối mãnh liệt tràn tới như thủy triều bành trướng, hoàn toàn nuốt hết hắn.

Hồng hoang.

Kiếp vẫn cuồn cuộn, bóng đen vẫn bao phủ mặt đất.

Giữa cát vàng cuồn cuộn, một chiếc huyết kiệu ngự không mà đi, mau lẹ như điện.

Trong huyết kiệu, lư hương Mông Nghê mạ vàng khói xanh lượn lờ, linh hương mùi thơm ngào ngạt tản khắp cả phòng.

Phía trên chủ vị, Bùi Lăng đột nhiên mở hai mắt ra, lại vừa giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. "Phù... Phù.." Lúc này, trên dưới cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, thở dốc từng ngụm, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, đã thấy dụng cụ hơi lộn xộn, từng kiện áo bào váy vóc ném đầy đất, trông hơi bừa bộn. Ba người "Hồn Nghi", "Không Mông" và "Mặc Côi" tóc dài khoác rủ xuống như uốn lượn lưu chuyển, từ trên giường một đường chảy xuôi đến để chân, xiêu vẹo nằm sấp ở hai bên cạnh hắn, lông mi dài buông xuống, hô hấp đều đặn cũng đã ngủ mê man.

Nhìn hoàn cảnh vô cùng quen thuộc trước mặt, Bùi Lăng dần lấy lại tinh thần, là một giấc mộng... Nhưng mộng cảnh vô cùng chân thực, cứ như... Đó là chuyện sắp xảy ra!

Bùi Lăng cau mày, đến tu vi cảnh giới hiện tại của hắn, sẽ không vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi, hơn nữa dù ngủ thiếp đi, hắn có được đầu "Bản nguyên"

"Ngủ" này, hoàn toàn có thể tự do điều khiển giấc mơ của mình. Nhưng trong giấc mộng vừa rồi, tay hắn cầm cờ trắng đánh cờ cùng "Cựu", rõ ràng đã sắp thắng, thế cục đột nhiên nghịch chuyển...

1103 chữ