"Nam Vực đã bấp bênh nguy hiểm, đối mặt với sự sống còn, ta thân là Vực Chủ còn không tự mình ra tay, chẳng lẽ phải chờ Đông Vực giết hại đệ tử vực ta gần như không còn sao?!"
"Đông Vực khinh người quá đáng như thế, các ngươi chỉ lo truy cứu hành động tự vệ của Nam Vực khi đã đến bước đường cùng, chẳng lẽ ngay cả tông môn cũng cảm thấy Nam Vực nên bị diệt?!"
Trong thủy tạ, đôi mắt Mạc Chấn Y đỏ hồng, tròng mắt cũng sắp nứt ra, hoàn toàn là dáng vẻ đã phải chịu oan ức và phẫn uất lớn như trời oan, khàn giọng quát, "Vạn năm qua Nam Vực ta vẫn luôn cẩn trọng, từng lập công vì tông môn, từng chảy máu vì tông môn, từng đầu rơi máu chảy vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần vì tông môn, thậm chí còn thân tử đạo tiêu hồn phi phách tán!"
"Tông môn thiên vị Đông Vực như thế, Mạc Chấn Y ta không phục! Nam Vực ta không phục!!!"
Phía đông, Đạt Hề Toản giận quá hóa cười: "Bây giờ trong năm tên đệ tử Nam Vực ngươi, chỉ có hai người không thể đến, còn lại ba người, hai người bị thương nhẹ, điều tức một chút là khỏi, người đứng đầu lại lông tóc không tổn hao gì! Còn Đông Vực ta, ngoại trừ Lư Huyền, bốn tên đệ tử đều mất mạng trong tay ngươi."
"Cục diện như vậy, ngươi còn dám ngậm máu phun người, nói Đông Vực ta không tha cho Nam Vực ngươi?"
"Căn bản là Nam Vực ngươi có dụng ý khó dò, ý đồ đuổi tận giết tuyệt Đông Vực ta!"
"Chẳng trách lúc trước La Tiều..."
"Đủ rồi." Vào lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo, quát, "Đường đường là chủ nhân một vực, cãi cọ trách mắng như chốn chợ búa nơi phàm tục ngay trước mặt rất nhiều hậu bối như thế, còn ra thể thống gì!"
Nghe vậy, Mạc Chấn Y và Đạt Hề Toản đều hơi thay đổi sắc mặt, đám người đang xem kịch vui trong các nhà thủy tạ cũng rối rít đứng dậy: "Cung nghênh giám sát Điện Chủ!"
"Thi Đấu Ngoại Môn rất quan trọng." Giám sát Điện Chủ lạnh lùng nói, "Chờ sau khi thi đấu lại bàn về việc của Nam Vực và Đông Vực, đến lúc đó bản tọa sẽ tự tra rõ đến cùng."
Đám người không dám đối nghịch, rối rít cúi đầu nói: "Vâng."
Trong chốc lát, có tu sĩ cao tầng ho khan vài tiếng, nói: "Thi đấu sắp đến, đều nói ít vài câu... Thiên kiêu các vực đã đến đông đủ chưa? Nếu đến đông đủ, lúc này xác nhận thân phận bản thân, tiến vào Kính Trung Thiên đi."
Không đợi bốn vực trả lời, tu sĩ này tức cười nói, "Suýt nữa quên nói quy tắc."
Vừa nói xong, mặt nước chính giữa nhà thủy tạ đột nhiên phát ra tiếng đồ sứ vỡ vụn "răng rắc", trong chốc lát bay ra hai mươi mặt kính thủy tinh, chia ra làm bốn bay đến nhà thủy tạ của bốn vực Đông Nam Tây Bắc.
Bùi Lăng chỉ cảm thấy bên eo hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, một mặt kính thủy tinh đã treo trên đai lưng của hắn, mặt kính hồng quang, mơ hồ hiện ra mười điểm sáng, ngoại trừ một điểm màu xanh, còn lại đều là màu đỏ.
Không kịp nhìn kỹ, tu sĩ kia đã tiếp tục nói: "Chư đệ tử nghe đây, kính bên eo của các các ngươi có thể cảm ứng nhau trong vòng ba dặm, đến lúc đó cũng sẽ như thế này, kính hiện hồng quang, lại có thể chỉ dẫn phương hướng đại khái."
"Dưới mặt nước trước mặt là một trong những bí cảnh của tông môn, Kính Trung Thiên."
"Vòng thứ nhất của Thi Đấu Ngoại Môn sẽ tiến hành trong đó."
"Các ngươi đi vào bên trong chém giết yêu thú quỷ vật, sưu tập thiên tài địa bảo, kính thủy tinh sẽ tự động ghi chép điểm tích lũy, cũng sẽ xếp hạng cho các ngươi."
"Trong vòng mười ngày, mười người đầu tiên lấy được một vạn điểm tích lũy sẽ vào vòng trong, những người còn lại bị loại."
"Sau mười ngày mười đêm, Kính Trung Thiên đóng lại, thu hoạch của mười vị trí đầu đều là khen thưởng; những người còn lại phải nộp tất cả thu hoạch lên tông môn."
"Chú ý! Vòng này không cấm cướp đoạt."
"Kính Trung Thiên không có trận pháp phòng hộ, lại nguy cơ trùng trùng, có một vài nguy cơ, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng khó ngăn cản, sau khi tiến vào sinh tử nghe theo mệnh trời."
"Thánh tông không cần kẻ yếu, cũng không cần người khí vận suy vi."
"Tốt, hiện tại chư đệ tử vào Kính Trung Thiên!"
Còn chưa nói hết lời, trước đó mặt nước còn bình tĩnh như thủy tinh, đột nhiên dấy lên sóng lớn ngập trời!
Sóng lớn nhào vào thủy tạ, cuốn hai mươi tên ngoại môn đệ tử vào đáy nước.
Bùi Lăng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, bốn phương tám hướng đều là nước, nhưng lại không hề thấm ướt áo bào sợi tóc của hắn. Lực lượng vô danh dẫn dắt hắn, nhanh chóng lao đến một phương hướng nào đó.
Cùng lúc đó, biển mây ở ngoại môn Trọng Minh tông điên cuồng cuộn trào như bị đun sôi, vốn có rất nhiều chim quý thú lạ nghĩ lại chốc lát ở trong đó, lại bị dọa sợ rối rít chạy trốn, trong chốc lát loạn cả một đoàn.
Chẳng mấy chốc, phần lớn mây mù tuôn về phía Thứ Vụ phong, ngưng tụ thành một hình tròn to lớn.
Đệ tử mới nhập tông trong vòng mười năm này không hiểu ra sao, đệ tử cũ lại tỏ vẻ rất kích động, rối rít đặt công việc trong tay xuống, bay vút nhảy nhót, đều tìm kiếm một vị trí thuận tiện quan sát hình tròn kia ở ngọn núi của mình.
Thấy thế có đệ tử vội hỏi: "Sư huynh, đây là gì?"
"Thi Đấu Ngoại Môn sắp bắt đầu." Đệ tử cũ bị hỏi thăm cũng không quay đầu lại nói.