Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân

Chương 8: hang động.




Chương 8: hang động.

Có bình đan dược kia, tu vi của Đinh Mão cũng coi như có chút tiến bộ, thập ngưu quyết tu luyện cũng có được chút thành tựu.

Thi thoảng hắn và Trương Tiểu Hí đi săn bắt ít thú rừng sau núi, với tài nghệ nấu nướng của Trương Tiểu Hí dụ dỗ Tiêu Vĩ sang, cộng thêm phúc lợi hàng tháng của tông môn cũng giúp hắn đủ trợ lực để tu luyện.

Hắn cũng từng thử dò hỏi thân phận của Tiêu Vĩ và Trương Ân, nhưng không có đáp án, câu trả lời của bọn hắn thường rất mơ hồ bâng quâng, bất quá mối quan hệ của bốn người cũng dần dà thân thiết hơn.

Mấy tháng thời gian qua cũng đủ giúp cho Đinh Mão hòa nhập với cuộc sống tu tiên giả, với tư chất của hắn, có lẽ từ giờ đến cuối năm còn 4 5 tháng nữa có thể đạt tới Luyện Khí tầng ba.

Theo như hắn tìm hiểu, đệ tử tông môn muốn học được công pháp mới hay đan dược, binh khí đều cần dùng điểm cống hiến để đổi.

Vậy thì điểm cống hiến lấy ở đâu, tất nhiên tông môn sẽ không miễn phí phân phát cho ngươi, ngươi sẽ phải nhận nhiệm vụ ở nhiệm vụ điện. Hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn đã công bố để đổi lấy điểm cống hiến.

Tông môn sẽ không ép buộc ngươi đi làm, chỉ có điều, dựa vào phúc lợi vụn vặt hàng tháng thì ngươi sẽ chậm chạp ì ạch tiến cảnh hơn, ngươi sẽ không có v·ũ k·hí tốt, công pháp mới để sử dụng.

Đinh Mão dự tính sau khi tu vi đạt tới Luyện Khí tầng ba sẽ đi làm thử một vài nhiệm vụ độ khó thấp, thời gian ngắn. Vì hắn không muốn làm chậm trễ thời gian đón năm mới cùng phụ mẫu.

--------

Thở ra một hơi thật dài, mở mắt nhìn Trương Tiểu Hí đang nhắm mắt tu luyện, Đinh Mão vặn vặn cổ, vươn vai cho đỡ mỏi.

"Còn một tháng nữa" Đinh Mão thầm tính.

Tu luyện không năm tháng, thoắt cái Đinh Mão đã rời nhà tới tông môn tu luyện được nửa năm.

Tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng ba từ vài hôm trước, cũng tới lúc đi nhận vài nhiệm vụ thôi.

- Sư đệ, ngươi đi đâu thế.

Lúc này Trương Tiểu Hí cũng mở mắt ra nhìn hắn nói. Mấy tháng qua, tu vi của hắn vẫn một mực dậm chân ở luyện khí tầng một, vì điều này mà hắn đã từng kêu Đinh Mão gọi hắn là sư đệ nhưng Đinh Mão không chịu, khăng khăng tiếp tục gọi hắn là sư huynh làm hắn rất cảm động.

- Dù sao cũng còn một tháng nữa là năm mới, ta định đi nhiệm vụ đường, tiếp một vài nhiệm vụ độ khó thấp, sau đó về nhà luôn. Chắc chúng ta sẽ không gặp nhau trong vài tháng, huynh có định về nhà không?

- Ài, ta quyết định ở lại đây tiếp tục tu luyện, gửi lời hỏi thăm của ta tới phụ mẫu ngươi giúp ta.

- Đa tạ huynh, sau tết gặp lại.

- Ừm, đi đường cẩn thận.

Trông theo bóng lưng Đinh Mão dần xa, Trương Tiểu Hí thở dài một hơi, tiếp tục nhắm mắt tu luyện tiếp.

----

Nhiệm vụ điện nhộn nhịp hơn các điện khác mà Đinh Mão từng tới, người ra kẻ vào liên tục.

Ngay bên ngoài điện có bức tường đá dán đầy thông báo nhiệm vụ, mọi người đang quan sát để lựa chọn nhiệm vụ phù hợp với bản thân mình.

Lên núi tìm thảo dược, săn bắt yêu thú, khai khoáng, truy bắt phản đồ,.... đủ mọi loại nhiệm vụ.

"Hộ tống vương thân quý tộc Đại Lan quốc về nước, cần năm đệ tử luyện khí tầng năm trở xuống".

Đinh Mão cảm thấy hứng thú với loại nhiệm vụ này. Điểm cống hiến cũng khá ổn, vì là loại hình đoàn đội nên phải gom đủ người mới có thể bắt đầu nhiệm vụ.

Nhẩm tính toán thời gian hoàn thành nhiệm vụ, Đinh Mão quyết định chọn nó.



Khi bước chân vào trong nhiệm vụ đường, hắn thấy ở trong cũng nhộn nhịp không kém bên ngoài là bao.

- Làm phiền vị sư huynh này, ta muốn đăng kí nhiệm vụ hộ tống của Đại Lan quốc.

Đinh Mão lấy lệnh bài thân phận bản thân ra đưa cho vị đệ tử đang ghi chép.

-Được rồi, để ta xem xem.

Vị đệ tử kia tiếp lấy lệnh bài của Đinh Mão, xong lật tìm thẻ trúc ra kiểm tra .

- Cầm lấy, 3 ngày sau quay lại đây nhận lệnh.

Vị đệ tử kia đầu cũng không ngẩng lên, trả lệnh bài lại cho Đinh Mão.

- Đa tạ sư huynh.

Nhận lấy lệnh bài, Đinh Mão xoay người rời đi.

3 ngày nữa tập trung, mấy tháng qua hắn cũng nghe ngóng được thông tin rằng: đệ tử muốn về thăm gia đình phải báo cáo xin phép Lĩnh trưởng lão phụ trách ngoại môn mới có thể rời đi. Phải tranh thủ đi xin phép trưởng lão rồi về khu nhà ở đợi tới hẹn mới được.

Nghĩ tới đây, hắn đi thẳng tới ngoại môn điện.

Hôm nay cũng chỉ có mỗi Lĩnh trưởng lão trông coi nơi này, vị đệ tử Tề An hôm nọ hắn gặp hôm nọ lại không thấy đâu.

- Ngoại môn đệ tử Đinh Mão, bái kiến Lĩnh trưởng lão.

- Ừm, ngươi tới có việc gì không?

- Sắp tới là năm mới, đệ tử muốn tết này về thăm nhà một chuyến.

- Ồ, nhưng còn hơn một tháng nữa mới tới tết, ngươi có thể đợi gần tới rồi xin ta sau cũng được mà?

- Vâng, chỉ là đệ tử mới nhận nhiệm vụ hộ tống hoàng thân quốc thích của Đại Lan quốc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đệ tử sẽ về thẳng nhà luôn, chứ không quay lại tông môn.

Nhìn Đinh Mão một lát, Lĩnh trưởng lão trầm ngâm nói:

- Tu tiên giả chú ý chặt đứt nhân duyên phàm trần, đừng nên vướng bận sự vụ thế tục quá nhiều. Ngươi nên biết mỗi một lần đột phá cảnh giới, chúng ta lại sống lâu hơn, tiên phàm có khác. Ta nói như thế ngươi có hiểu không?

- Đệ tử minh bạch.

- Vậy đi đi, nhớ lấy lời ta nói.

Rời khỏi ngoại môn điện, Đinh Mão đi về nơi ở của mình.

- Tiểu Hí sư huynh! - Đinh Mão đẩy cửa phòng ra gọi.

- Ô ô, ta tưởng ngươi tạm biệt ta, qua tết ngươi mới quay lại?

Trương Tiểu Hí thấy hắn quay lại thì cũng ngạc nhiên hô lên.

- Ài, đúng như thế, nhưng họ hẹn ta 3 ngày sau mới quay lại đó.

- 3 ngày sau quay lại đó? Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe nào.

Ngồi xuống ghế rót cho mình chén nước, Đinh Mão nói:



- Đệ sau khi tạm biệt huynh liền đi một mạch tới nhiệm vụ điện, quan sát một hồi ta thấy nhiệm vụ hộ tống hoàng thân quốc thích của Đại Lan quốc hợp lí nhất nên chọn nó.

- Rồi sao nữa?

Trương Tiểu Hí đi tới tò mò hỏi.

- Nhiệm vụ đó cần tìm 5 người để khởi hành, hiện giờ còn thiếu một vài người nữa nên họ hẹn ta 3 ngày sau quay lại tập trung chứ sao.

- À, ta hiểu rồi.

Trương Tiểu Hí gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

- Này Đinh Mão, ngươi không định đổi lấy một món binh khí để phòng thân sao, hay đổi lấy bộ giáp để mặc a?

Đinh Mão nghe vậy cũng thấy đúng, hắn nên chuẩn bị một chút tránh cho việc ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Không biết có đắt không, mỗi tháng chúng ta chỉ nhận được một mảnh linh thạch vụn thôi a.

Đinh Mão than thở nói.

- Ta cũng chưa từng tới đó bao giờ, nếu ngươi sợ thiếu có thể hỏi mượn bọn Tiêu Vĩ.

Trương Tiểu Hí nói. So với hai tên nghèo bọn hắn, Tiêu Vĩ Trương Ân đích thực dư dả hơn rất nhiều.

- Vậy chúng ta nên đi kiếm mồi thôi sư huynh.

Đinh Mão cười nói, Trương Tiểu Hí cũng cười theo. Chỉ cần có đồ ăn ngon thì không cần gọi, bọn Tiêu Vĩ sẽ tự động xuất hiện trong tích tắc, chưa kể bọn hắn thi thoảng còn đem đan dược sang cho hai người Đinh Mão nữa.

------

Khu rừng sau núi này là khu vực tự do của ngoại môn, bọn Đinh Mão đã quen đường quen lối vào từ lâu rồi, bên eo bọn hắn đều dắt thêm con dao làm bếp.

Kì lạ khu rừng mọi khi chỉ cần đi một đoạn là có thể bắt được vài ba con gà rừng, thỏ rừng. Nay lại vắng bóng không thấy một con vật nào, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, đìu hiu.

- Đệ đi hướng này, ta đi hướng kia xem xem có thu hoạch gì không?

Theo lời Trương Tiểu Hí nói, cuối cùng cả hai chia đôi mỗi người một lối.

Đinh Mão vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tuy nói bọn hắn nửa năm nay thường xuyên tới đây săn bắt nhưng cũng không đến nỗi tuyệt chủng được.

Mang theo một bụng nghi hoặc, Đinh Mão tiếp tục tiến lên phía trước lần mò.

Đi mãi đi mãi, đột nhiên hắn phát hiện dấu chân của vô số loài vật khác nhau đều cùng di chuyển về một hướng.

Đinh Mão mừng rỡ ngửa đầu thét lớn gọi Trương Tiểu Hí, "Sư huynh, mau qua đây mau lên, ta phát hiện ra bọn chúng ở đâu rồi".

Quan sát dấu chân dưới đất, một hai ba bốn,.... có sáu bảy dấu chân của các loài khác nhau, số lượng có vẻ cũng không ít a.

Không hiểu có chuyện gì mà chúng tụ tập cùng nhau qua đó.

- Đinh sư đệ, ta tới đây.



Mỗi bước chân của Trương Tiểu Hí nặng nề phát ra từng tiếng "bịch, bịch" từng thớ mớ trên cơ thể hắn chuyển động lên xuống theo từng nhịp.

- Đâu đâu, chúng đâu rồi.

Lau mồ hôi trên trán, Trương Tiểu Hí hỏi.

- Huynh xem, dấu chân dưới đất chỉ rõ chúng đang tập trung di chuyển về một hướng, huynh thấy có kì lạ không?

Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, Trương Tiểu Hí cúi người ngồi xổm xuống quan sát.

- Ừm, đệ nói đúng, đi, chúng ta đi xem thử tại sao bọn chúng lại tập trung về đó nào.

- Ừm.

Hai người lần theo dấu vết đám thú rừng để lại đi tới một hang động, tiến vào bên trong cảnh tượng đập vào mắt khiến hai người sững sờ.

Nào chỉ có bảy loài ở đây, gia cầm bò sát loài nào cũng có đủ. Tất cả quây thành vòng tròn xung quanh một cái cây, im lặng không cử động hay phát ra bất kì một thanh âm nào ngoài tiếng hít thở.

- Sư huynh, mau nhìn.

Theo hướng tay Đinh Mão chỉ, trên cây mọc ra năm trái quả đỏ sẫm.

- Ta thấy rồi, ta nghĩ bọn chúng hôm nay tập trung ở đây để tranh nhau loại quả này.

- Mặc dù đệ không biết nhiều về dược, nhưng nó có vẻ là đồ tốt.

- Tại sao bọn chúng không tới hái luôn, còn đợi cái gì a.

Cả hai nhẹ nhàng tiến lại gần tảng đá cao trước mặt rồi núp ở đó nhìn xuống.

- Sư huynh, không ổn rồi.

- Sao thế sư đệ.

Đinh Mão nghiêm mặt nói:

- Ở phía dưới có vài con yêu thú thực lực không thấp đâu.

Trương Tiểu Hí ngó đôi mắt híp ra nhìn rồi rụt cổ lại quay sang run rẩy, nhỏ giọng nói:

- Hai con luyện khí nhất tầng, một con nhị tầng, một con tam tầng, cộng thêm vô số con vật bên cạnh. Hay chúng ta rút lui thôi sư đệ, quá nguy hiểm rồi.

Đinh Mão nghe vậy cũng chần chờ, vốn nhìn số lượng kia hắn cũng đã có lòng muốn rút lui rồi. Nhưng hắn không cam tâm a, số lượng quả cũng không hề ít.

Suy tư một hồi, Đinh Mão cắn răng nói:

- Hay là giờ ta chạy ra đó thu hút sự chú ý, dẫn dụ bọn chúng đuổi theo ta. Huynh nhân cơ hội xông vào c·ướp lấy trái quả rồi bỏ chạy.

Trương Tiểu Hí nghe vậy giữ chặt vai hắn nói:

- Không được đâu sư đệ, quá nguy hiểm.

- Sư huynh, phú quý hiểm trung cầu.



Vỗ vai Trương Tiểu Hí, Đinh Mão nói:

- Tin ta, lát nữa huynh phải tranh thủ thật nhanh xông vào trong, dùng tốc độ nhanh nhất hái quả xuống, xong việc chúng ta tập trung về tại chỗ ở.

Nói rồi, Đinh Mão rút con dao làm bếp dắt bên hông ra, lại nhặt cục đá dưới đất lên.