Chương 7: Đồng môn sư huynh đệ.
Ngày qua ngày trôi qua tẻ nhạt như thế, Đinh Mão đang ngồi thổ nạp luyện khí như thường ngày bỗng cánh cửa phòng bị một đôi bàn tay mũm mĩm đẩy ra.
- Aida, cuối cùng lão Hí ta cũng thành công từ đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử ngoại môn, trời xanh không phụ lòng người a.
Một thanh âm ồm ồm vang lên, người chưa vào mà bụng đã vào trước, thân hình béo nặng nề vác theo giỏ trúc tiến vào.
Đinh Mão mở mắt ra nhìn hắn, hắn cũng thấy Đinh Mão đang nhìn nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tên béo kia đặt giỏ trúc xuống, chạy về phía Đinh Mão chắp tay nói:
- Sư đệ Trương Tiểu Hí, bái kiến sư huynh.
Đinh Mão nhìn hắn chỉ mới chạy một chút mà đã thở nhanh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Vị đại ca này, ta là Đinh Mão, ta mới tới đây trước huynh vài ngày thôi, nên ta nghĩ chúng ta cứ luận về tuổi tác mà xưng hô.
Đinh Mão chắp tay chào lại.
- Ấy ấy, nào có cái đạo lí này, ai tới trước thì người ấy là sư huynh, ai tu vi cao hơn thì là tiền bối, tu chân giới chúng ta trước giờ đều là như vậy mà.
Đinh Mão bật cười:
- Theo như lời huynh nói, thì ta vẫn là sư đệ đấy thôi, đến cả luyện khí cảnh tầng một còn chưa tới. Huynh xem, ai mới là sư huynh đây.
Trương Tiểu Hí nghe đến đây cũng cảm thấy có lí:
- Vậy được, thế từ giờ ta sẽ là sư huynh, ngươi là sư đệ. Sư đệ mau mau mang giỏ trúc kia của ta qua đây phụ ta chút, lão ca mệt c·hết rồi.
Nói xong, hắn đi lại phía chiếc giường nằm xuống ngửa mặt thở.
Nhìn chiếc giường của mình bị mồ hôi của hắn thấm ướt, Đinh Mão thở dài một hơi rồi đi về phía cửa lôi giỏ trúc của hắn lại.
- Sư Huynh, ta mang giỏ trúc của huynh lại rồi đây.
Trương Tiểu Hí nghe vậy bật người ngồi dậy, hắn kinh ngạc nhìn Đinh Mão dùng một tay mà lôi được giỏ trúc của hắn dễ dàng như thế.
- Sư đệ, ta không ngờ ngươi sức lực lại khá đến vậy đấy.
- Ta thấy nó cũng bình thường mà sư huynh, đâu có nặng lắm đâu.
Lúc này Trương Tiểu Hí đứng dậy đi về phía giỏ trúc, ngồi xuống lấy ra từng món đồ trong đó: nào dao, thớt, nồi, chảo, đá mài,... Toàn là dụng cụ đồ dùng làm bếp.
Đinh Mão ở một bên há hốc mồm nhìn từng món đồ được hắn lấy ra.
- Ta nói này sư huynh, huynh biết là chúng ta được chu cấp ngày hai bữa ăn miễn phí đúng không?
- Phải phải, ta biết, nhưng đây là kỉ niệm của ta lúc ta ở trù phòng. Ngươi không biết đâu, nói là đệ tử tạp dịch chứ thực chất bọn ta chỉ là kẻ hầu mà thôi, trăm người may ra có một người may mắn được bước vào tông môn tu luyện. Thời gian bọn ta làm việc cũng đủ tốn thời gian và mệt c·hết rồi, làm gì còn sức lực đâu mà tu luyện, chưa kể, nếu đã là đệ tử tạp dịch thì ngươi nghĩ tư chất bọn ta thế nào, cũng chỉ là những tên tư chất thấp kém, linh căn khiếm khuyết.
Nói xong hắn thở dài một hơi, vừa nói vừa sửa soạn lại đống đồ trong giỏ:
- Được phân tới trù phòng còn may mắn đấy, chỉ lo việc bếp núc lặt vặt, thi thoảng ngươi còn được...
Lấy tay che miệng hắn quay về phía Đinh Mão nói thầm:
- Ăn vụng đồ ăn của các trưởng lão, đồ ăn của các vị trưởng lão không những ngon, mà lại còn tràn đầy năng lượng bên trong.
Sau khi lấy hết đồ ra khỏi giỏ, hắn đem chiếc giỏ cất vào trong góc, rồi nói tiếp:
- Ngươi không vào trù phòng thì sẽ được phân tới nơi khác cực nhọc hơn nhiều, nào, phụ ta đem đống đồ này ra ngoài để nào.
- Được rồi sư huynh.
Hai ngươi đem đồ đạc ra ngoài bày, loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong.
- Sư huynh, huynh bày ra đây rồi không dùng tới thì phải làm sao đây.
- Hahaha, ngươi yên tâm, rảnh rỗi chúng ta ra ngoài bắt ít thỏ rừng gà rừng về không phải là sẽ dùng tới hay sao.
- Được, nếu xong rồi thì ta đi tu luyện tiếp đây.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Đinh Mão vẫy vẫy tay lên giường tu luyện tiếp. Hắn cảm giác chỉ cần tầm một tháng là hắn có thể tiến vào luyện khí kì rồi.
Hai mươi năm ngày sau, Đinh Mão ở trong phòng không ngừng thổ nạp. Hắn cảm giác rõ ràng thiên địa linh khí nhẹ nhàng mà lưu động toàn thân.
Theo hô hấp, hai hàng bạch khí cứ theo miệng mũi hắn không ngừng tán phát ra.
Đinh Mão hiện giờ đang chìm đắm trong một loại cảm giác kỳ diệu, hắn cảm ứng được một tia linh khí đang chậm rãi thay đổi kết cấu, thăng hoa cơ thể hắn, hội tụ ở vị trí dưới rốn.
Một lúc lâu sau, Đinh Mão mở mắt ra, ngay khi hắn bước vào tầng thứ nhất luyện khí kì thì đột nhiên hiểu ra, tại sao đệ tử tạp dịch yêu cầu phải có đạt luyện khí tầng một.
Dựa theo trong luyện khí quyết có miêu tả, tầng thứ nhất luyện khí kì như một cánh cổng lớn, ai bước qua mới có thể xem như chân chính bước vào con đường tu tiên, từ nay về sau đoạn tuyệt phàm tục, buông bỏ mọi chấp niệm.
Hắn chỉ mong cuối năm tới thật nhanh để có thể về báo tin mừng này cho phụ mẫu.
Rời nhà đã hơn một tháng làm hắn rất nhớ họ, nhưng nhớ đến ánh mắt kì vọng của phụ mẫu, hắn lại càng nỗ lực hơn nữa.
- Sư đệ à, đệ xem ta bắt được thứ gì này.
Trương Tiểu Hí đột ngột xông vào trong phòng, tay cầm theo ba con thỏ rừng.
- Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, ấy, ngươi tiến vào luyện khí kì rồi sao?
- Sư huynh tuệ nhãn sáng như đuốc, vừa nhìn cái đã nhận ra rồi.
Đinh Mão cũng không thèm che dấu, cố ý bộc lộ cho Trương Tiểu Hí thấy.
- Aiii, đúng là người hơn người tức c·hết người, đệ không biết ta đã phải mất gần ba năm mới có thể tiến vào luyện khí kì đâu.
- Thôi nào sư huynh, chỉ cần huynh kiên trì mọi việc đều sẽ thông thuận thôi, đi, nay có mấy con thỏ rừng này coi như chúc mừng ta đi.
Nói rồi Đinh Mão khoác vai Trương Tiểu Hí ra bên ngoài.
Tay nghề của Trương Tiểu Hí cũng không thua kém hơn đầu bếp ở tửu lâu nọ là bao, quả không lãng phí thời gian ở bếp lâu như vậy. Chỉ một chốc lát sau mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Đang lúc hai người đang bận rộn quay thịt thì có một bóng người đã xông vào, ánh mắt tỏa sáng nhìn ba con thỏ đang quay trên giá, lớp da vàng ươm bên ngoài nhìn thôi cũng đã thấy giòn rụm rồi.
- Thơm quá đi mất, lâu rồi ta chưa được ăn thịt quay nào thơm như vậy a.
Đinh Mão và Trương Tiểu Hí quay sang nhìn nhau, Đinh Mão hỏi:
- Huynh quen hắn không?
- Ta không, người quen của sư đệ hả?
- Không phải, ta cũng không có quen hắn.
- Haha, không sao, ta cũng không có quen hai người.
Thanh niên kia nhìn bọn hắn cười nói.
- Nếu đã không quen không biết bọn ta, ngươi có biết tự tiện xông vào sân nhà người khác là vô lễ lắm không hả?
Trời đánh còn tránh miếng ăn, Đinh Mão bực tức nói.
- Mọi người đều là tân đệ tử ngoại môn mới tới, trước sau gì cũng quen biết cả thôi. Ta biết, ta chưa chào hỏi gì đã xông vào là vô lễ, đây đây, có ít quà gặp mặt, mong hai vị huynh đệ bớt nóng giận.
Thanh niên kia cười cười, đưa tay xuống túi trữ vật lấy ra hai bình đan dược đưa cho hai người.
Hai người Đinh Mão tiếp nhận mở ra xem, là hai bình Dẫn Khí đan, đổ ra được tám viên.
Phải biết đệ tử mới tới cũng chỉ được lĩnh ba viên, mỗi tháng lĩnh một viên và một ít mảnh linh thạch vụn vặt.
Tám viên một bình, hai bình là mười sáu viên. Hai người nhìn nhau không hẹn mà có cùng suy nghĩ: gặp phải phú nhị đại rồi.
- Ta là Tiêu Vĩ, xin hỏi danh tính hai vị là?
- Ta là Đinh Mão.
- Ta là Trương Tiểu Hí.
- May mắn, ta lại được sắp xếp ở ngay cạnh hai vị, bằng không ta đã bỏ lỡ bữa ăn này rồi.
Tuy miệng nói nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi con thỏ đang quay trên bếp lửa.
- Tiêu huynh, nếu không ngại thì ở lại thưởng thức món thịt thỏ này cùng bọn ta luôn đi.
Số lượng đan dược kia quá quý giá với Đinh Mão, mặc kệ sự vô lễ của Tiêu Vĩ mà cười mời hắn ở lại, Trương Tiểu Hí ở bên cạnh cười gật đầu hùa theo.
- Hai vị đã mời ta ở lại, ta từ chối thì thật thất lễ, không phải với hai vị quá.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Tiêu Vĩ vỗ đầu làm hai người Đinh Mão nhìn hắn.
- Ta còn một huynh đệ cùng phòng nữa theo ta đến đây, hai vị nếu không ngại có thể để huynh ấy vào cùng không?
- Đã là huynh đệ của Tiêu huynh thì cũng là huynh đệ của bọn ta, huynh cứ gọi huynh ấy vào đây.
- Vậy đa tạ hai vị, Trương huynh mau qua đây a.
Người tới tay cầm quạt phe phẩy lững thững nhàn nhã tới, trên thân mặc đồng phục đệ tử ngoại môn, nhưng bản thân vẫn toát lên vẻ cao sang quý tộc, lúc Tiêu Vĩ xông vào Đinh Mão cũng có ngó ra cửa nhưng không thấy có người nào theo,
không rõ người thanh niên này tới lúc nào.
- Tại hạ, Trương Ân bái kiến hai vị huynh đệ.
- Trương huynh khách khí, mời ngồi mời ngồi.
Trương Tiểu Hí sau khi nhận bình đan dược của Tiêu Vĩ xong lập tức nhiệt tình hẳn lên, đôi mắt vốn nhỏ ti hí của hắn do cười nhiều nên càng híp lại, không quan sát kĩ thì rất khó nhìn thấy được đôi mắt hắn.
Tiêu Vĩ và Trương Ân liên tục khen ngợi xuýt xoa món thỏ nướng làm hắn càng thêm vui vẻ, hứa lần sau có món ngon sẽ gọi hắn sang.