Chương 9: Cướp quả.
Quan sát kĩ góc độ của con yêu thú luyện khí tầng ba, Đinh Mão dứt khoát ném mạnh cục đá trong tay về phía đầu nó.
Bởi vì tu luyện thập ngưu quyết nên sức lực của Đinh Mão mạnh mẽ hơn cùng cấp bậc nhiều.
Càng huống chi con yêu thú kia lại là một con thanh oa (ếch xanh) vốn không thiện về phòng thủ.
"Bộp" một tiếng rõ to, con thanh oa kia kêu lên một tiếng làm mấy con yêu thú đang đứng gần lập tức nháo nhác nhìn quanh.
Đinh Mão ngay lập tức hét lớn:
- Ếch nhái mà cũng đòi tranh quả với ta à, hahaha.
Thanh oa kia tức giận kêu lên "ộp ộp" các loài động vật thi nhau xông tới. Nếu là động vật bình thường Đinh Mão có thể xử lý chúng một cách dễ dàng, nhưng còn những con sống lâu thành tinh có tu vi thì lại khác.
Tay phải cầm dao làm bếp được mài sắc, từng nhát dao hạ xuống là một con vật nằm xuống.
Tay trái nắm chặt lúc đấm lúc đỡ chặn, tả xung hữu đột. Nhận thấy bốn con yêu thú vẫn đang đứng xa nhìn lại, trông không có vẻ gì là sẽ lao tới, Đinh Mão thầm chột dạ.
Mục đích chính của hắn là phải dẫn dụ được mấy con yêu thú đó rời khỏi vị trí cái cây càng xa càng tốt để Trương Tiểu Hí có thể lao tới hái quả.
- C·hết tiệt, cút ra cho ta.
Hắn gầm lên một tiếng, tay phải quét mạnh con dao theo một đường vòng cung. Đám động vật hoảng sợ lập tức lui lại, nhân cơ hội này Đinh Mão vận thập ngưu quyết, sức mạnh lan truyền chạy dọc khắp cơ thể.
Hắn dùng sức chạy vòng về phía bốn con yêu thú, "ộp" hai con kê yêu luyện khí nhất tầng xông tới.
Một trống một mái chia nhau trái phải xông về phía Đinh Mão giương vuốt, đúng là yêu thú có khác, tốc độ nhanh hơn hẳn động vật bình thường. Nhưng cũng không thể làm gì được hắn, tay trái nắm chặt thành quyền đấm mạnh, tay phải vung mạnh con dao trong tay chém lên.
Chỉ trong nháy mắt đã hạ gục được hai con yêu thú, tuy nhiên tay trái hắn cũng đã b·ị t·hương lúc t·ấn c·ông con kê yêu. Chưa kể đám động vật đằng sau cũng đã đuổi tới sau lưng hắn, thời gian để lại cho Đinh Mão đã không còn nhiều.
Đằng trước còn hai con yêu thú nữa, nếu như không nhanh chóng xử lý thì hắn có thể sẽ đối mặt với tình huống bị giáp công hai mặt trước sau. Đinh Mão gầm lên một tiếng xông về phía hai con yêu thú trước mặt.
Khi hắn vừa lao lên lập tức thấy yêu thú hào trư(nhím) luyện khí nhị tầng quay cái lưng đầy gai nhọn về phía hắn.
- Vèo Vèo!
"Không ổn" hắn liều mạng nghiêng người sang một bên né tránh nhưng vẫn chậm hơn hào trư một nhịp, những chiếc gai nhọn bắn vào vai Đinh Mão khiến hắn ôm vai rên rỉ đau đớn.
Trương Tiểu Hí nấp sau tảng đá run rẩy nhìn về phía Đinh Mão đang ôm cánh tay bị gai nhọn đâm trúng.
"Ta đã nói là rút lui rồi mà sao ngươi lại ngoan cố như vậy chứ" hắn thầm mắng Đinh Mão.
"Nếu như lát nữa tình huống không ổn, ta cứ rút lui trước, mặc kệ hắn, ta vất vả cực khổ lắm mới có thể tu tiên, ta không thể ngu ngốc c·hết oan ở đây vì hắn được" trong đầu hắn lúc này chỉ rình chờ Đinh Mão ngã xuống là hắn sẽ quay lưng bỏ chạy ngay.
Còn về phía Đinh Mão, tình huống của hắn hiện giờ quả thực rất nguy hiểm, linh khí và thể lực cơ thể bị hao tốn kha khá.
Tuy hắn phản ứng kịp thời nghiêng người né tránh nhưng vai trái vẫn b·ị t·hương, sức chiến đấu giảm đi đáng kể.
"Biết như thế này, ta nghe lời huynh ấy thì tốt, trộm gà không được còn mất nắm thóc, phải làm sao mới tốt đây" nhìn về phía cái cây hắn lắc đầu tự giễu bản thân cố chấp, tham lam.
Bầy động vật tiếp tục đuổi theo hắn, hai con yêu thú vẫn không chịu rời khỏi vị trí, dường như bọn chúng đang chờ đợi điều gì đó.
"Đành liều một phen vậy" hắn hít một hơi, cắn răng rút mạnh những chiếc gai nhọn xuống. Tay phải cầm theo con dao xông về phía hai con yêu thú, có kinh nghiệm lần trước, khi thấy hào trư chớm quay lưng lại, hắn lập tức nhảy sang một bên, rời khỏi vị trí vừa nãy.
Chỉ nghe từng tiếng "lộp bộp lộp bộp" những chiếc gai nhọn đâm vào tảng đá phía sau.
"Nguy hiểm thật" hắn tiếp tục xông tới chỗ của thanh oa và hào trư, đâm mạnh một dao vào bụng hào trư, khiến nó c·hết ngay tại chỗ.
Đang lúc hắn định rút con dao ra thì"bộp" một cái lưỡi dài màu đỏ t·ấn c·ông tới, nó bám thật chặt vào tay Đinh Mão.
Hắn buông tay thả con dao xuống nắm chặt lấy cái lưỡi, tay trái ngay lập tức bắt được con dao, nhân cơ hội này chém một dao lên cái lưỡi.
- Oa!
Thanh Oa b·ị đ·au muốn thu cái lưỡi về nhưng lại bị Đinh Mão nắm chặt trong tay, khó lòng rút ra được.
- Đứt cho ta!
Hắn dùng sức chém mạnh thêm một dao nữa, cái lưỡi bị hắn cắt đứt đôi, máu xanh bắn tung tóe khắp nơi.
Theo lực lượng của quán tính hắn và thanh oa đều bị ngã ra phía sau, tay trái hắn lúc này đã thấm đẫm máu, trên người vô số v·ết t·hương nhỏ do động vật gây ra, tuy chỉ là v·ết t·hương nhỏ nhưng số lượng nhiều, khiến hắn đau nhức không thôi.
Đinh Mão cố gắng đứng dậy, v·ết t·hương ở vai khiến hắn phải nhăn mặt, rên rỉ từng hồi. Ở phía xa, thanh oa kia cũng đã bật dậy, đau đớn do đứt lưỡi làm nó tức giận trợn mắt, phồng miệng.
- Ộp ộp! Nó ngay lập tức lao về phía Đinh Mão.
- Sư huynh, ta đi trước đây.
Khi thấy nó đang lao về phía mình, Đinh Mão thét lên một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy. Hắn không cần thiết phải liều mạng với thanh oa, vì mục đích của hắn chỉ là dẫn dụ bọn chúng đuổi theo hắn, tạo cơ hội cho Trương Tiểu Hí mà thôi.
Trương Tiểu Hí lúc này nghe thấy tiếng hô của hắn, liền quay về phía cái cây lén lút đi tới. Nhìn năm quả đỏ mọc trên cây mà nước miếng hắn không tự chủ được chảy ra, tuy thân hình hắn béo nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng leo trèo của hắn.
Sau khi hái xong, nhìn ngực đang căng phồng mơ hồ tỏa ra ánh sáng đỏ, hắn nhìn ngó xung quanh rồi ngay lập tức nhảy xuống rời đi.
Còn về phía Đinh Mão, hắn lúc này đang co giò bỏ chạy, đằng sau là con thanh oa và đám thú vật giận dữ đuổi theo.
Nửa năm nay hắn lên đây cũng không ít lần nên cũng coi như thông thạo đường lối, chỉ là thể lực của hắn hiện giờ không ổn lắm.
Cơ thể đau nhức, hai chân thì nặng nề, linh khí trong cơ thể cũng cạn kiệt.
Ném con dao trong tay xuống, hắn lục từ trong ngực ra bình dẫn khí đan còn bốn viên sót lại, lúc hắn đột phá luyện khí tầng ba đã không dùng tới nữa rồi. Càng về sau hiệu quả càng thấp, một lần tu hành hắn dùng hết cả bình mới cảm thấy tốc độ tăng lên một ít.
Đưa lên miệng cắn bỏ nút bịt màu đỏ nhổ ra, hắn đổ hết bốn viên vào miệng, một hơi nuốt hết, sau đó ném cái bình ra đằng sau.
Hắn muốn tranh thủ hồi thêm chút linh khí, tuy nói thập ngưu quyết chỉ gia tăng sức lực nhưng dùng để chạy trốn cũng được.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy con đường về tới ngoại môn lại xa như thế, cảm giác chỉ cần hắn sơ ý vấp ngã thôi là sẽ không thể đứng dậy được.
Đằng sau vẫn vang lên tiếng kêu phẫn nộ của thanh oa, trong đầu hắn hiện lên hình bóng phụ mẫu đang mỉm cười nhìn hắn.
"Ta không thể bỏ cuộc ở chỗ này được" hắn cắn răng dùng chút linh khí cuối cùng thôi động thập ngưu quyết, cơ thể vốn mệt mỏi lại được tiếp thêm chút sức lực.
"Chỉ một chút nữa thôi, sắp tới rồi" hắn thầm động viên bản thân.
Hình dáng tông môn xa xa hiện ra trước mặt hắn, hắn cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi.
"Đinh Mão, Đinh Mão" bên tai bỗng vang lên tiếng người gọi tên hắn.
Là giọng của Tiêu Vĩ, tại sao ta lại nghe thấy giọng của hắn, ta mệt quá, mí mắt hắn nặng nề không mở ra được.
-----
Không biết đã qua bao lâu, ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng khiến Đinh Mão dần tỉnh lại. Tay trái hắn được băng kín băng trắng, trên người vô số v·ết t·hương nhỏ đã được sơ cứu qua.
Hắn giật mình ngồi dậy cảnh giác nhìn xung quanh,"ta về phòng từ lúc nào thế này" nhìn lại cánh tay và cơ thể, hắn cười khổ.
Nếu mẫu thân hắn nhìn thấy, có lẽ sẽ khóc sướt mướt lắm đây. Hắn nhớ lại hồi bé, mỗi lần hắn nghịch ngợm b·ị t·hương trở về nhà, mẫu thân hắn lúc nào cũng rơm rớm nước mắt mà lau v·ết t·hương cho hắn, chưa bao giờ trách mắng hắn một lời nào.
Bỗng một mùi hương xộc vào mũi hắn, "thơm thật" hắn lập tức đeo giày chạy ra ngoài cửa.
Chỉ thấy lúc này Trương Tiểu Hí đang dùng muôi gỗ nguấy nguấy cái nồi sắt, thi thoảng lại bỏ thêm thứ gì vào trong.
- Thơm thật đấy sư huynh.
Đinh Mão lên tiếng khen làm Trương Tiểu Hí giật mình nhìn hắn.
- Dọa c·hết ta rồi, mau mau qua đây, sư huynh có đồ tốt cho ngươi đây.
Vuốt vuốt ngực, Trương Tiểu Hí vẫy tay ra hiệu Đinh Mão qua ngồi cùng.
- Đây đây, để sư huynh múc cho ngươi một bát. Ăn thử đi, xem có ngon không?
Vừa nói hắn vừa lấy bát múc một thứ chất lỏng màu nâu vào bát cho Đinh Mão.
Đón lấy chiếc bát từ tay hắn, Đinh Mão ngửi một hơi liền cảm thấy bản năng cơ thể đang thúc giục bản thân hắn phải ăn nó ngay lập tức.
- Sư huynh, ta trở về như nào vậy?
Vừa ăn hắn vừa hỏi Trương Tiểu Hí, hắn nhớ bản thân lúc đó bị truy đuổi, thục mạng bỏ chạy, hắn không nhớ bản thân trở về như thế nào.
Trương Tiểu Hí mất tự nhiên nhìn hắn nói:
- Lúc ta hái quả xong lập tức quay về nơi ở chờ đệ, đợi mãi đợi mãi, không thấy đệ trở về. Một sau lau ta thấy Tiêu Vĩ cõng ngươi về a, lúc đó ngươi đã b·ất t·ỉnh rồi. Hắn còn để lại chút thảo dược cho ngươi bồi bổ cơ thể đấy.
- Ồ, bảo sao ta mơ hồ nghe thấy giọng của hắn, lần sau gặp lại phải cảm ơn hắn mới được.
Chợt như nhớ ra gì đó, hắn nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm nói nhỏ:
- Thế còn những trái quả đó huynh đã sử dụng chưa, hiệu quả của nó thế nào.
Trương Tiểu Hí như có điều gì đó chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn, ấp úng nói:
- Mấy viên quả đó, ta,... ta,.... ta
- Mấy viên quả đó làm sao, huynh mau nói đi.
- Ta....
Đinh Mão nhìn hắn ấp úng, cũng nhận ra điều gì đó. Hắn buông cái bát trong tay xuống, vỗ vào vai Trương Tiểu Hí hỏi.
- Ta ăn hết rồi.
Trương Tiểu Hí hít sâu một hơi nói ra, hắn xấu hổ cúi đầu không dám đối diện với Đinh Mão.