Chương 6: sơ nhập tông môn - 2
Đinh Mão đọc một lượt liền ghi nhớ trong lòng, lập tức lên giường khoanh chân nhắm mắt.
Dựa theo tâm pháp ghi trên đó, hắn liền cảm thấy trong cơ thể sinh ra cảm giác lúc nhúc như côn trùng bò.
Đây là dấu hiệu linh khí nhập thể, không cần lo lắng, thả lỏng thân thể và tinh thần, tưởng tượng bản thân là hư vô, dung hợp bên trong với trời đất.
Lúc sau Đinh Mão mở mắt, cảm giác toàn thân phiêu phiêu, cực kỳ thoải mái.
Đối với vấn đề tu luyện hắn đã có hiểu biết nhất định, dựa theo trên sách có ghi chép, luyện khí mười tầng là tới trúc cơ, có thể điều khiển phi kiếm để bay tới bay lui trong thiên địa.
Trúc cơ mười tầng là Kim Đan, tới cảnh giới này thì không cần dựa vào điều khiển phi kiếm nữa, có thể tự do bay lượn giữa trời.
Còn nguyên anh thì không cần phải nói, hồn du ngàn dặm, đoạt xác sống lại cũng không phải chuyện đùa.
Có lẽ có cảnh giới càng cao hơn, nhưng trong sách không có ghi chép, bản thân hắn cũng còn quá nhỏ yếu để có thể hiểu những vấn đề này.
"Không biết trong tông môn, người có tu vi cao nhất là gì a". Đinh Mão tò mò thầm nghĩ
Nhìn lấy thập ngưu quyết và đông phương bí tân, hắn nhìn sắc trời cũng đã xẩm tối liền lựa chọn đông phương bí tân. Thập ngưu quyết để sáng mai hắn dậy sẽ đọc thử sau.
- Tại sao sư tỷ lại cho ta mượn quyển này nhỉ?
Hắn vừa suy nghĩ vừa mở sách ra, không đọc thì không biết trong này có ghi chép gì.
Huyền diễm đại lục bao la rộng lớn phân thành năm châu vực: trung châu, nam hoang, tây thổ, bắc cực, đông địa.
Khu vực hắn đang ở xét theo trên này ghi chép thì là ở một góc của đông địa.
Nam hoang khu vực khô nóng, đồi núi san sát. Tông môn ở đó rất ít và nhỏ yếu, do ở đó có man tộc và vu tộc. Hai bộ tộc có sức mạnh kì dị khác với tu sĩ, lúc nào cũng hỗ trợ lẫn nhau nên lãnh thổ nam hoang đa phần bị bọn họ chiếm giữ, tu sĩ ở khu vực đó rất khó phát triển tốt.
Tây thổ thì cát vàng và hoang mạc khắp nơi, là thánh địa của Phật giáo. Đây là một giáo phái lớn với hàng trăm đền, chùa, miếu nhỏ. Họ cũng có hệ thống tu hành riêng biệt với tu sĩ.
Bắc cực lúc nào cũng lạnh lẽo toàn băng là băng, ở nơi này thì không có tông môn mà họ có cung và điện. Người nơi này phải nói đến rất đặc biệt, lông trên người họ cũng đều một màu trắng tinh.
Còn về đông địa nơi hắn ở thì lại khá bình thường, nhưng nơi này lại là nơi giáp biển duy nhất. Ở ngoài biển nghe nói có các hòn đảo hải ngoại, họ cũng thường xuyên trao đổi thông tin và hàng hóa với đất liền. Cụ thể có chính xác bao nhiêu hòn đảo ngoài biển thì không ai có thể nói chính xác được, vì có những hòn đảo trống hay những hòn đảo bị ẩn giấu bởi tự nhiên chưa bị tu sĩ phát hiện.
Trung tâm châu nói đơn giản, là khu vực trung tâm của bốn châu, các thế lực đứng đầu ở bốn châu đều có địa bàn ở nơi đây. Ai ai cũng là các bậc đại năng, tu vi cao thâm. Thế lực đứng đầu ở trung châu, có thể nói đứng trên tất cả là đạo đình thánh địa. Thần bí và uy nghiêm, người nào được thánh địa tuyển chọn như bước lên trời, tất nhiên người đó phải nói tư chất đỉnh cao, nam trung chi long, nữ trung chi phượng.
Đinh Mão đọc hết chỉ cảm thấy trước giờ bản thân như ếch ngồi đáy giếng, không ngờ thế giới bên ngoại rộng lớn đến như thế.
Thiên Vũ môn trong lòng hắn bỗng chốc bình thường lại, vì vẫn còn vô vàn môn phái nhị lưu, nhất lưu, thánh địa, đỉnh cấp thế lực khác nhau. So với đó, tam lưu môn phái lại nhỏ bé không đáng kể, hơn nữa cho dù là tam lưu thì Thiên Vũ môn cũng không tính là lớn nhất, chỉ thuộc hàng trung lưu mà thôi.
Thấy sắc trời cũng đã muộn, Đinh Mão xuống thổi tắt ngọn đèn trên bàn rồi lên giường ngủ, đến cả lúc đi ngủ hắn cũng cười, có lẽ hôm nay là ngày hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
Một đêm yên bình lặng lẽ trôi qua.....
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào trong căn phòng làm hắn tỉnh giấc.
- Tất cả không phải là mơ a.
Nhéo nhéo khuôn mặt mình, cảm giác đau truyền đến làm hắn biết mình không phải nằm mơ, chuyện hôm qua hoàn toàn là sự thật.
Rửa mặt xong, Đinh Mão cầm lấy quyển bí tịch hôm qua chưa kịp xem lên bắt đầu mở ra đọc.
Thay vì tích trữ thiên địa linh khí thì môn công pháp này lại dùng linh khí tẩm bổ thân thể theo tâm pháp để đạt được hiệu quả.
Trong này cũng có ghi chép, nếu được ngâm trong dịch thuốc hay sử dụng linh dược đặc biệt sẽ đạt nhanh tiến giai hơn.
- Haizz, đến một xu một cắc ta còn chẳng có thì lấy đâu ra thuốc mà ngâm mà dùng a.
Thật sự bản thân hắn quá ư là nghèo thê nghèo thảm rồi. Tranh thủ trước giờ ăn phải thử một chút công pháp mới đã.
Lúc chuẩn bị leo lên giường hắn chợt nhớ ra bình đan dược được phát lúc hắn đăng kí thân phận, ba viên dẫn khí đan.
Là một loại bất nhập lưu đan dược, vì tác dụng của nó chỉ đơn giản giúp người dùng có thể đẩy nhanh tốc độ hấp thụ linh khí nhanh hơn chút.
Đổ một viên ra tay xem thử, đan dược sần sùi đen thui tròn tròn. Ngửi thử còn thấy có mùi hơi khét, nếu không biết trước hắn còn tưởng cục than mà ném đi quá.
Đưa vào trong miệng còn có chút đắng nữa, hắn nhắm mắt ngửa cổ nuốt xuống.
- Ủa, sao không có gì thay đổi thế nhỉ.
Đinh Mão thử khoanh chân đọc thầm tâm pháp tu luyện, đúng là tốc độ có nhanh hơn trước một chút nhưng không đáng kể.
Hắn đổ nốt hai viên còn lại ra cho vào miệng, lần này tốc độ hấp thụ nhanh hơn rất nhiều.
Từng luồng linh khí bé nhỏ tiến vào cơ thể Đinh Mão, quán xuyên tứ chi, tăng cường khí huyết sức lực của cơ thể.
- Phù~~ thoải mái a.
Sau khi dược lực qua đi, hắn nắm chặt tay lại, cảm giác cơ thể đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chép chép miệng, cảm giác linh khí tiến nhanh vào cơ thể như thế làm hơn say mê.
Giờ ngày nào cũng có vài viên để tu luyện thì tốt, Đinh Mão thầm nghĩ.
Mang theo ba quyển sách đi thẳng một mạch tới công pháp điện, hắn tranh thủ trước lúc đi ăn cơm tạt qua trả luôn, nhét ba quyển sách vào ngực cũng khiến hắn có chút khó chịu.
Nghĩ tới đây hắn lại nhớ đến túi trữ vật treo bên hông của các sư huynh hắn từng gặp, nghe nói còn có nhẫn trữ vật tốt hơn nữa, nhưng đó là vật quý giá chỉ có các vị trưởng lão mới được quyền đeo. Đinh Mão thầm thề trong lòng: đợi ta lên đến trưởng lão nhất định nhẫn đeo mười ngón, hừ hừ.
Nhìn thấy lão giả đang ngồi ở trong điện mà không phải vị sư tỷ hôm qua hắn gặp, chắc chắn đây là Hàn trưởng lão rồi.
- Bái kiến trưởng lão, đệ tử Đinh Mão tới gửi trả lại bí tịch hôm qua đã mượn.
Đinh Mão đặt sách và lệnh bài lên trên bàn, lão giả cầm lấy lệnh bài bắt đầu kiểm tra.
- À, đây rồi, đây, ngươi điểm chỉ vào đây là được.
Sau khi điểm chỉ xong, Đinh Mão liền đi một mạch đến nhà ăn, quả thực hắn rất là đói, từ chiều qua đến giờ hắn chưa có gì bỏ bụng rồi.
Lần đầu tới nhà ăn khiến hắn có chút bối rối, không biết nên bắt đầu từ đâu.
- A, vị sư đệ này nhìn ngươi có chút lạ mặt, ngươi là tân đệ tử năm nay sao.
Đang lúc Đinh Mão ngó nghiêng, một bàn tay đập vào vai khiến hắn giật thót mình quay lại.
Người đập vào vai hắn là một vị đệ tử nhìn chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, có lẽ cũng trạc tuổi đường ca của hắn.
- Bái kiến sư huynh, sư đệ là Đinh Mão.
- Ta là Thường Tiến, vị sư đệ này đứng đây ngó nghiêng cái gì thế?
Thường Tiến tò mò hỏi Đinh Mão.
Ho khan vài tiếng, Đinh Mão chắp tay nói:
- Sư đệ là lần đầu đến đây nên không biết như nào, sư huynh có thể chỉ điểm ta một chút không?
- À à, ta hiểu rồi, ha ha, ngươi đi theo ta.
Thường Tiến cười lớn khoác vai hắn đi vào trong.
- Nơi đây là khu vực nhà ăn của đệ tử ngoại môn chúng ta, mỗi người sẽ có phần ăn sáng tối miễn phí.
Chỉ tay về phía trung niên nhân có cái bụng hơi phệ kia, hắn nói tiếp:
- Kia là Kim chấp sự, là người phụ trách bữa ăn của chúng ta. Còn những đệ tử bên cạnh hắn là đệ tử tạp dịch, gọi là đệ tử với chúng thì có chút đề cao bọn chúng quá rồi.
- Sư huynh, đệ tử tạp dịch là sao? - Đinh Mão tò mò hỏi thăm.
- Đó là những tên phàm nhân linh căn thấp kém, khiếm khuyết, nếu bọn chúng có thể cảm nhận thiên địa linh khí và tu hành đến luyện khí tầng một thì mới có thể làm đệ tử ngoại môn.
Thường Tiến khinh thường đáp, sau đó hắn ghé sát tai Đinh Mão nói nhỏ:
- Nếu như sư đệ ngươi có linh thạch đưa cho Kim chấp sự, bữa ăn của ngươi đảm bảo được đưa tới tận phòng, đưa nhiều thì món ăn càng ngon càng thêm trân quý.
Đinh Mão gật gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu, nhưng hắn trong lòng cũng thực sự bất lực, có cơm miễn phí ăn đã là may mắn lắm rồi. Hắn không dám mơ tới việc có người tới tận phòng cơm bưng nước rót.
Sau khi nhận phần cơm của mình, cả hai ngồi trên bàn ăn, Đinh Mão nói:
- Thường sư huynh, huynh nhập môn bao lâu rồi.
- Thường Tiến ta, nhập môn trước ngươi cũng vài ba năm rồi. Ấy, mà ta nhớ không nhầm thì phải ngày mai kia mới đúng ngày tuyển chọn lứa đệ tử mới, làm sao mà ngươi lại ở đây được.
Vừa ăn Đinh Mão vừa kể lại chuyện hôm qua cho Thường Tiến nghe.
- Ta còn tưởng ngươi là đi cửa sau mà tới đấy chứ, đúng là lãng phí thời gian của ta.
Nghe xong câu chuyện, hắn lập tức đổi giọng, hắn cứ nghĩ Đinh Mão có người quen hoặc gia to thế lớn nên định làm thân, ai ngờ chỉ là chó ngáp phải ruồi.
Buông đũa xuống hắn đứng dậy rời đi luôn, bỏ mặc Đinh Mão đang ngồi ăn một mình.
Đinh Mão cứ nghĩ, bản thân đã gặp được đồng môn sư huynh đáng tin cậy, hóa ra cũng chỉ là hiểu lầm.
Nhân chi thường tình phụ thân vẫn hay nói là như vậy sao.
Thở dài, Đinh Mão tiếp tục cắm mặt vào ăn cơm.