Chương 3: Tửu lâu kì lạ
- Thức ăn và rượu ngon tới rồi đây, mời nhị vị thiếu gia từ từ dùng bữa.
Tên tiểu nhị lúc nãy quay lại cùng hai tên khác, hắn vừa cười vừa nhanh tay bưng từng món ăn trên khay xuống đặt lên bàn.
Nhân tiện còn rót cho hai người một chén rượu đầy rồi mới rời đi.
- Nào, uống đi.
Đinh Chấn cầm chén rượu lên ngửa cổ làm một hơi hết sạch, sau đó nhìn về phía Đinh Mão.
Đinh Mão thấy ánh mắt của hắn cũng học cầm chén rượu trên bàn, bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Đinh Chấn, một hơi hết sạch.
- Được, thế mới là huynh đệ của ta.
Đinh Chấn cười to rồi rót đầy hai chén, mặc kệ cho Đinh Mão xua tay, hắn vẫn cứ rót đầy mới chịu ngừng lại.
- Thấy sao hả, lần đầu uống rượu, cảm giác ra làm sao?
Đinh Mão nghe vậy lắc đầu, nói:
- Ta từng được phụ thân cho nếm thử rồi, vị không hề ngon chút nào. Ta thật không hiểu tại sao mọi người lại thích uống thứ này.
- Ta cũng thấy nó không hề ngon, chỉ là người lớn thì sẽ uống rượu. Nào, thêm chén nữa.
Sau đó Đinh Chấn cầm chén lên đợi Đinh Mão cùng cạn chén với mình.
Nóng, cay, vị thật khó uống.
Hắn thật không hiểu nổi tại sao ai ai ở đây cũng thích uống cái thứ này.
Thức ăn ở đây thì không hổ danh là tiên nhân cũng phải ghé đến, thực sự rất ngon.
Đinh Mão ăn một miếng liền cảm thấy rất ngon, tay nghề cao hơn xa đầu bếp ở Đinh gia nhiều.
- Ta nghe nói thức ăn ở các tầng trên còn quý giá hơn đây nhiều lắm.
- Quý giá đến mức nào chứ? Huynh nói ta nghe xem.
Đinh Mão tò mò hỏi Đinh Chấn
- Thì là các loại thảo dược, các loại thịt yêu quái trên trời dưới biển sâu này.
- Thịt yêu quái??? Yêu quái mà cũng có thể ăn hay sao? Đó đâu phải thịt gia cầm gia súc bình thường.
Đinh Mão giật mình.
- Aida, ta cũng chỉ là nghe người ta kể vậy. Chứ ta đã làm gì được bước chân lên đó lần nào mà thưởng thức.
Về các tầng phía trên Đinh Chấn cũng có lòng hướng tới, không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể được lên trên đó.
- Kể ra, nếu được lên tầng cao nhất kia ăn một bữa. Bảo ta đi c·hết, ta cũng cam tâm tình nguyện a.
Hắn thở dài một hơi, tầng cao nhất kia cũng là ước mơ chung của mọi người như hắn, không chỉ là thức ăn và rượu. Mà đó là nơi các thần tiên lui tới, một loại danh phận.
- Xin kính chào các vị quan gia, các vị tiểu thư công tử. Tại hạ xin được tự giới thiệu, tại hạ họ Hồ tên Bát, sẽ là thuyết thư nhân của ngày hôm nay.
Bỗng nhiên có một tiếng nói to vang lên thu hút ánh nhìn, sự tập trung của mọi người trong tửu lâu.
- Hảo, hôm nay ngươi phải kể cho bọn ta nghe thật hay đấy. Nếu hay ta sẽ thưởng thêm cho ngươi.
- Này, nếu không hay ngươi sẽ là Hồ Bát Đản, chứ không phải Hồ Bát Quái đâu đấy nhé.
- Ha ha, mau mau kể đi nào.
........
Quả nhiên không ai cưỡng lại được sự cám dỗ của thuyết thư nhân, mọi người thi nhau hò reo.
Bầu không khí chợt hào hứng, sôi nổi hơn hẳn so với lúc nãy. Cả những người ở tầng trên cũng có một vài người ngó xuống nhìn.
Thuyết thư nhân này còn khá trẻ, tướng mạo cũng coi như khôi ngô tuấn tú. Mặc một bộ trường bào màu xám đơn giản, miệng mỉm cười, cầm cây quạt gấp gọn đang chắp tay cúi chào mọi người xung quanh.
Sau khi cúi chào xong, thanh niên thuyết thư kia bắt đầu kể lại một câu chuyện.
Nghe anh ta giới thiệu thì đây là trải nghiệm thực tế anh ta đã tận mắt chứng kiến và nó hoàn toàn có thực.
Khi bắt đầu câu chuyện, cảm giác như người kể chuyện là một người khá mâu thuẫn. Khi thì vui cười, lúc lại vô cùng tức giận.
Thao thao bất tuyệt kể về yêu quái hung dữ và tàn bạo, nam nhân si tình, nữ nhân thì oán hận ra làm sao.
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, chuyện xưa ở thế gian cũng có nhiều thăng trầm biến đổi, người kể chuyện càng kể càng hãm sâu vào trong đó.
Mọi người im lặng lắng nghe, cảm xúc của mọi người như là bị anh ta dẫn dắt theo nhịp câu chuyện.
Ai nấy cũng đều có biểu cảm tương đồng với nhau, cùng nhau khóc cùng nhau cười.
Cảnh tượng nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại làm Đinh Mão cảm thấy là lạ, hắn cảm thấy mọi chuyện có vẻ khác thường. Hắn không biết bản thân đang say hay tại sao, chỉ là cảm thấy cảm xúc trên mặt họ có vẻ quỷ dị lạ thường.
- Tỉnh.
Đang lúc hắn trầm tư, đột ngột một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
Đinh Mão ngay lập tức tỉnh táo lại, vội đưa mắt nhìn xung quanh xem thử giọng nói đó phát ra từ đâu, sau khi tìm kiếm xung quanh mà không thấy có ai, hắn tưởng bản thân gặp ảo giác, lại nhìn về phía Đinh Chấn, thấy hắn cũng đang xuất hiện biểu cảm y như những người khác.
- Đinh Chấn, này này.
Hắn có chút hoảng sợ dùng tay kéo vai áo Đinh Chấn rồi gọi khẽ, tiếng gọi như hồi chuông gõ tỉnh Đinh Chấn.
- A, ta mải nghe kể chuyện quá nên không để ý đệ gọi, có chuyện gì sao?
Đinh Chấn giật mình quay sang nhìn hắn nói.
- Huynh có cảm thấy mọi người ở đây có vẻ gì đó kì lạ không, ta cứ cảm giác mọi người có điểm gì đó không đúng lắm.
- Không đúng ở chỗ nào thế tiểu huynh đệ.
Bỗng một giọng nói vang lên ngay trong đầu bọn họ, sau đó âm thanh trong tửu lâu chợt im bặt, mọi thứ như là bị đóng băng lại. Biểu cảm của người nào người nấy đều giữ nguyên trên khuôn mặt, cơ thể cứng đờ đứng im không hề nhúc nhích.
Đinh Chấn cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vội quay đầu nhìn ngó xung quanh.
- Hừ, hai tên tiểu tử này, không thể để ta kể cho xong câu chuyện được hay sao?
Giọng nói vừa nãy vọng tới, hai người nhìn về nơi giọng nói đó phát ra.
Là thanh niên thuyết thư kia, tại sao anh ta không bị đứng yên như những người khác.
Câu hỏi này chợt cùng xuất hiện trong đầu Đinh Chấn và Đinh Mão.
- Không có gì phải thắc mắc, bọn họ bị như thế là do ta làm ra.
Như biết được suy nghĩ của bọn họ, thuyết thư nhân gập gọn cái quạt vào trong lòng bàn tay rồi đi về phía họ.
Hai người Đinh Mão theo bản năng muốn bỏ chạy lại phát hiện ra cơ thể mình không cử động được, cả giọng nói cũng như thế.
- Hmmm, có thể không bị ta ảnh hưởng, hai người các ngươi nên nói là may mắn hay có vấn đề gì đây.
Không để bọn họ kịp trả lời liền đặt một tay lên đầu Đinh Chấn, sau một lát liền thu tay về.
- Kì lạ, trong cơ thể ngươi không hề có một điểm linh khí nào, không hề giống như đã tu hành qua.
Rồi anh ta lại đưa tay qua đặt lên đầu Đinh Mão, bỗng nhiên sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng nói:
- A, tên nhóc này ngược lại không tồi, cơ thể sạch sẽ, tư chất cũng không tồi.
Cả hai không hiểu anh ta đang nói cái quỷ gì, nhưng cơ thể vô ý không cử động được khiến hai người cảm thấy sợ hãi, đành để mặc cho anh ta làm gì thì làm.
- Nhìn bộ dạng hai ngươi thì có lẽ là con cháu gia tộc nào đó tới tham gia khảo hạch tông môn năm nay rồi.
Ngừng một lát thanh niên kia đột nhiên cười cười rồi nói tiếp:
- Vừa hay các ngươi may mắn phá giải được cửa này của ta, ta sẽ đưa các ngươi tới tông môn để khảo thí trước những người khác. Coi như là phần thưởng ta thưởng cho các ngươi đi.
Thanh niên kia nhẹ nhàng phất tay, mọi người xung quanh liền trở lại bình thường.
- Ấy, thuyết thư nhân lúc nãy đi đâu mất rồi?
- Ta cũng không rõ, chỉ nhớ ... nhớ gì đó
- Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?
....
Tiếng ồn ào lập tức vang lên khắp nơi, không ai biết hay nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy kí ức lúc nãy rất mơ hồ.
Đinh Chấn và Đinh Mão nhìn người thanh niên trước mặt đang mỉm cười mà kinh sợ, không thể tin mọi chuyện là do anh ta làm.
Đang lúc hai người chưa hết kính sợ, chỉ thấy anh ta cho tay vào chiếc túi nhỏ treo ở bên hông lấy ra một con hạc giấy nhỏ.
Rồi lại lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng, ném cho hai người họ bắt lấy.
- Đây là lệnh bài thân phận của ta, tới đó và nói bản thân tới tham gia khảo hạch, đưa lệnh bài này cho họ là tự khắc họ hiểu và không gây khó dễ cho hai người các ngươi.
Chỉ thấy lệnh bài mặt trước có khắc Trình Minh Tường, mặt sau thì là Thiên Vũ môn.
Sau đó anh ta thổi nhẹ một hơi vào con hạc trong lòng bàn tay, con hạc từ từ rơi xuống đất và dần biến lớn lên trước sự kinh ngạc của hai người.
- Nó sẽ đưa hai người tới tông môn.
Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của bọn hắn, thanh niên kia cười nói:
- Có câu hỏi gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta sẽ giải đáp hết.
Lúc này Đinh Chấn và Đinh Mão mới phát hiện ra bản thân có thể hoạt động như thường, liền bắt đầu hỏi hết những thắc mắc của mình.
Nào là tại sao chiếc túi nhỏ bé như thế lại lấy được nhiều thứ như vậy, tại sao không ai nhìn thấy bọn họ, hắn ta là ai, tông môn có to không,..... Vô vàn câu hỏi ập tới làm thanh niên nhân giật mình, không nghĩ bọn họ lại hỏi nhiều như thế.
Hắn đưa tay gãi cằm một lát như đang suy nghĩ gì đó, rồi bất chợt đưa tay qua tóm lấy cổ áo của bọn hắn đặt lên con hạc giấy.
- Tạm biệt hai tiểu tử.
Hắn vẫy vẫy tay quay người đi mất. Mặc kệ những câu hỏi chưa được trả lời của Đinh Chấn, Đinh Mão.
Cùng lúc đó hạc giấy cũng vẫy cánh đưa cả hai bay dần lên cao, điều kì lạ là không một ai trong tửu lâu có thể nhìn thấy được bọn họ.