Chương 4: đặc cách khảo thí trước
Khi bay qua tầng cao nhất, đập vào mắt họ là trời xanh mây trắng bập bềnh trôi nổi. Càng lúc càng bay cao, tửu điếm trong mắt họ như bị thu nhỏ lại.
Rồi hạc giấy bay v·út đi, thần kì là phi hành nhanh như vậy mà bọn họ không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, vẫn ung dung thoải mái.
Chỉ một lát sau, hạc giấy bắt đầu phi hành chậm lại rồi sau đó ngừng trước một tòa núi lớn, chính giữa có một bậc thang bằng đá hướng thẳng lên trên.
Đinh Chấn và Đinh Mão ngước nhìn theo bậc thang chỉ thấy phía trên sương mù che kín, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trên.
Con hạc giấy bỗng nhiên thu nhỏ lại, làm hai người bọn họ té ngã xuống đất.
Đinh Mão cầm lên quan sát thì thấy nó đã bị đè bẹp dí, hắn bắt chước thanh niên kia thổi thổi trên dưới trái phải, nhưng không thấy nó có thay đổi gì.
Đinh Chấn ở một bên nhìn hắn phồng miệng trợn mắt lên thổi như một tên ngốc mà cười khằng khặc.
Bởi vì hắn biết những thứ đồ vật như thế không phải là thứ bọn họ thổi bừa một hơi có thể sử dụng được .
- Ngươi đừng tốn sức nữa, cho dù ngươi có thổi trăm lần vạn lần cũng không thổi nó to được lên đâu.
Đinh Chấn lắc đầu cười nói.
- Không thử thì sao biết được hay không, đợi ta thổi lên được, lúc đấy huynh đừng có mà ngồi lên.
Đinh Mão đỏ mặt cãi lại.
Ngay lúc này đột nhiên có tiếng nói từ bên trên vọng xuống.
- Người tới là đạo hữu phương nào, xin hãy khai báo cao danh quý tính và mục đích các ngươi tới đây.
Hai người trung niên có gương mặt giống nhau mặc hắc y từ trên sương mù xuất hiện, nhẹ nhàng hạ xuống dưới mặt đất.
Đinh Chấn và Đinh Mão vội vàng cung kính chắp tay nói:
- Hồi bẩm nhị vị thượng tiên, tại hạ là Đinh Chấn, đây là đường đệ của ta Đinh Mão. Bọn ta tới đây để tham gia khảo thí gia nhập tông môn năm nay.
Hai vị trung niên nhân cau mày nhìn nhau, rồi lại nhìn lại bọn hắn.
- Bọn ta biết, nhưng đến ngày bắt đầu tuyển chọn còn cách 3 ngày nữa.
- Chưa kể, tại sao các ngươi lại có thể đến tận đây mà không có ai tiếp dẫn bên cạnh.
Thanh âm lạnh như băng vô tình truyền đến, Đinh Chấn Đinh Mão vội vàng quỳ xuống, lấy ra lệnh bài nọ hai tay run rẩy mà dâng lên nói:
- Hồi bẩm thượng tiên, là một thanh niên nhân đưa bọn ta tới đây. Người đó nói, chỉ cần dâng lên lệnh bài này mọi người sẽ hiểu.
- Còn đây là hạc giấy đã đưa bọn ta tới đây, cũng là của thanh niên nhân đó đưa cho bọn ta.
Đinh Mão run rẩy lấy con hạc giấy trong ngực mình, hai tay dâng lên
Hai người trung niên đưa tay qua nhận lấy lệnh bài và hạc giấy, xem xét một hồi, nói:
- Đúng là lệnh bài của Trình Minh Tường, ở trên hạc giấy cũng còn lưu lại khí tức của hắn
- Cũng đúng, nếu không có tấm lệnh bài này, cho dù đi cả đời, các người cũng chẳng thể nào bước vào tới được đây dù chỉ nửa bước.
Đinh Mão nghe vậy gãi gãi đầu hỏi:
- Không thể nào a, thượng tiên đại nhân, trên đường bọn ta tới đây rất thuận lợi, không có một chút cản trở nào đâu, làm gì có chuyện không thể nào tới đây được.
Dơ tấm lệnh bài tới trước mặt hắn, hai người trung niên nói:
- Trên lệnh bài này có khắc trận pháp chứng minh thân phận của tông môn, có nó ngươi có thể tùy ý ra vào tông môn mà không gặp chút cản trở nào.
- Bên ngoài ngọn núi này có bày vô số ảo trận, huyễn trận dùng để che mắt người thường các ngươi, cho dù có vô tình bước vào cũng sẽ bị dẫn đạo ra ngoài ngay thôi.
Đinh Mão câu hiểu câu không gật gật đầu.
Lúc này một người trong đó lấy ra một miếng ngọc giản, nói vài câu gì đó rồi lại cất đi.
- Các ngươi đợi ở đây, một lúc sau sẽ có đệ tử tới đưa các ngươi đi khảo nghiệm.
Sau đó cả hai quay người lại, vù một tiếng liền biến mất vào trong làn sương mù, bỏ mặc hai huynh đệ bọn hắn ở lại.
Đinh Chấn Đinh Mão nhìn một màn này cảm xúc lập tức sôi trào, vẻ cuồng nhiệt trong mắt tăng vọt.
Một lát sau, một đạo kiếm quang thiểm điện phá tan lớp sương mà đến, sau khi kiếm quang tiêu tán đi, một bạch y thanh niên nhân đang đứng thẳng trước mặt bọn họ, ánh mắt lấp lánh hữu thần, tản mát ra khí chất phiêu dật bất phàm, hiếu kì nhìn qua hai người Đinh Chấn Đinh Mão quét qua quét lại, hắn nói:
- Hai người các ngươi là người mà Minh Tường sư huynh tiến cử sao? Nhìn qua cũng không có điểm gì đặc biệt a.
Lúc này Đinh Mão chỉ cảm thấy đối phương đặc biệt soái a, không giống như hai vị thượng tiên có khuôn mặt giống nhau hồi nãy, trông rất bình thường.
- Hồi bẩm thượng tiên, đúng là chúng ta.
Đinh Chấn vội vàng kéo tay Đinh Mão nói.
Có vẻ như đã hết hứng thú với bọn họ, thanh niên kia gật đầu nói:
- Vậy thì đi thôi.
Thanh niên nhân vung tay áo một cái, liền mang bọn họ biến mất tại chỗ.
Đinh Mão cảm giác thân mình bỗng nhẹ đi, từng làn gió kịch liệt thổi trên mặt làm hắn đau nhức, nhìn kỹ lại, lập tức kh·iếp sợ phát hiện chính mình cư nhiên bị thanh niên kia xách cổ áo, đang ở không trung phi nhanh về phía trên, mặt đất dưới chân hắn dần thu nhỏ lại trong tầm mắt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy sắp sửa đâm vào đám mây trên đỉnh đầu, liền vội dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Không lâu sau, thanh niên buông tay ra, hai người bọn họ bị té ngã trên mặt đất.
Cũng may mắn là lực đạo lúc té xuống không lớn lắm, nên gần như không có thương tổn gì.
Hai người vội vàng đứng dậy nhìn ngó xung quanh, đập vào mắt họ là khung cảnh tuyệt đẹp, tráng lệ. Tựa như tiên cảnh thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ trên những tòa sơn phong cao v·út phía xa.
Ngay lúc này, có vài đạo kiếm quang dần phi tới gần, sau khi kiếm quang tiêu tán đi, vài vị đệ tử mặc đồng phục của Thiên Vũ môn xuất hiện.
- Sư huynh!
Những người này chắp tay về phía thanh niên nhân đang đứng trước hai người Đinh Mão.
- Ừm, ta nhận lệnh của Trọng Đạt Trọng Đức trưởng lão tới đón bọn hắn đi khảo nghiệm.
Nói rồi hắn chỉ chỉ tay vào Đinh Chấn Đinh Mão.
- Các ngươi thay ta đưa bọn họ đi khảo nghiệm luôn, ta có việc gấp phải đi rồi.
- Cẩn tuân mệnh lệnh của sư huynh.
Khi thanh niên kia đi rồi, bọn họ lập tức vây quanh Đinh Chấn Đinh Mão hỏi tới hỏi lui.
Vì còn vài ngày nữa mới tới ngày khảo nghiệm tuyển chọn đệ tử mới, bọn họ không rõ tại sao hai người họ lại có thể tới trước như thế.
Có người tò mò suy đoán bọn họ là con cháu hoàng thân quốc thích, người lại suy đoán là hai người họ có thân thích gì với người nào trong tông môn,... Đủ mọi suy đoán về thân phận của hai người.
Hai người nghe những câu hỏi đó chỉ biết cười khổ vẫy tay tỏ ý không phải, vẫn may là Đinh Chấn kịp thời giải thích cho họ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Từ lúc trong tửu lâu đến khi đứng trước mặt họ đã xảy ra chuyện gì, nhất nhất đều kể lại.
- Cái gì cơ?
- Nếu như theo lời các ngươi nói, thì có vẻ như các ngươi vô tình hoặc may mắn không bị trúng huyễn thuật của nhị sư huynh rồi.
- Hai người các ngươi nếu đã may mắn như thế, lần này có thể tiến nhập tông môn, ta nghĩ các ngươi nên về nhà dâng hương cảm tạ phúc đức tổ tiên ba đời các ngươi.
- Vâng vâng, bọn ta nhất định nghe theo lời các vị thượng tiên dạy dỗ.
Nghe xong, hai người vội chắp tay cúi đầu đáp.
- Đi thôi, bọn ta sẽ đưa các ngươi đi bắt đầu khảo thí luôn.
Nói rồi liền tóm lấy hai người hóa thành ánh kiếm nhắm về một hướng mà bay đi.
Cũng may đã có kinh nghiệm từ lần trước nên bọn họ liền nhắm chặt mắt khi phi hành.
Phi hành một lát cảm thấy tiếng xé gió đã ngừng.
- Tới.
Đinh Mão mở mắt ra phát hiện bản thân và Đinh Chấn đã được đưa tới trước một tảng đá hình trụ màu xám, mặt ngoài trơn nhẵn, hoa văn mập mờ lúc ẩn lúc hiện.
- Tu tiên giả, quan trọng nhất là tư chất,
tất nhiên không phải người nào tư chất cũng như nhau, có người tốt có người không tốt, không ai giống ai.
Đinh Mão thắc mắc chắp tay hỏi:
- Thượng tiên cho ta hỏi, tư chất tốt là như thế nào, tư chất không tốt là sao?
- Tư chất phân chia làm bốn cấp bậc: hạ đẳng - trung đẳng - thượng đẳng và cuối cùng là cực phẩm. À đúng rồi, còn có khiếm khuyết và vô căn, hai người các ngươi hiểu rồi chứ.
Hai người Đinh Mão gật đầu đáp:
- Chúng ta đã hiểu.
- Vậy hai người các ngươi từng người một đặt tay lên hòn đá trước mặt để kiểm tra linh căn cho ta.
Một người đệ tử khác nói, hắn chỉ tay vào Đinh Mão rồi lại chỉ về phía tảng đá, ý muốn nói Đinh Mão tiến lên kiểm tra trước.
Đinh Mão nghe vậy trong lòng có chút khẩn trương, ánh mắt kỳ vọng của phụ thân hiện lên, hắn bước chân thật cẩn thận tiến đến trước mặt tảng đá, đưa tay lên chạm vào, xúc cảm đầu tiên khi chạm vào tảng đá chỉ có một chữ: lạnh.
Bỗng có dòng khí lạnh từ lòng bàn tay chạy dọc theo cánh tay lan tỏa khắp tứ chi bách hải, hắn bị giật mình trong chốc lát rồi lại khôi phục như thường. Bởi luồng khí kia tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, làm cho hắn chưa kịp cảm thụ rõ ràng.