Chương 2: xuất phát
-Phụ thân ngài mau bỏ tay ra, aaaa tai ta sắp đứt mất rồi
-Hừ, có tai mà không nghe rõ lời ta nói thì giữ lại làm gì.
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng cũng bỏ tay ra, sau đó nhìn về phía Đinh Mão.
-Phụ thân ngươi đâu rồi?
-Phụ thân và mẫu thân cháu trong phòng
Đinh Mão nói xong chỉ tay về phía bên trong.
Người đàn ông đi qua Đinh Mão tiến vào trong phòng, để hắn và Đinh Chấn ở lại.
Đinh Chấn xoa xoa cái tai b·ị đ·au nhìn Đinh Mão nói:
-Mặc dù ngươi là đồ nhà quê nhưng nể tình ngươi là con của nhị thúc, tạm thời tha cho ngươi. Mau đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp bọn tiểu Yến, tiểu Nha.
-Tiểu Yến, Tiểu Nha là ai? Tại sao ta phải gặp bọn họ.
-Aida, bọn họ là đường muội của chúng ta a, là con của tam thúc và tứ cô mẫu.
-Ò, ta biết rồi
Đinh Mão nói, sau đó cả hai ra khỏi tiểu viện đi tìm tiểu Yến, tiểu Nha.
Đối với vị đường huynh mới gặp này Đinh Mão vốn không có hảo cảm tốt đẹp gì, dù sao ai cũng không muốn bị gọi là đồ nhà quê.
Còn với hai vị đường muội chưa gặp này hắn cũng ôm một tia hi vọng thái độ của họ sẽ khác tên đường huynh một chút. Dù gì cũng là muội muội của hắn a.
-Tiểu Yến, tiểu Nha, hai muội có ở đó không. Xem ta đưa ai tới đây này
-Xú tiểu tử, nhỏ cái giọng của ngươi lại. Sợ cả cái nhà này không biết ngươi tới hay sao.
Vừa bước chân vào tiểu viện của tứ cô mẫu, Đinh Chấn liền cao giọng gọi.
Kết quả là bị một giọng nói vọng ra lấn át ngay lập tức.
Chỉ thấy tứ cô mẫu và một người phụ nữ khác đang ngồi chải tóc cho hai đứa bé gái trong sân.
Đinh Chấn rụt rụt cái cổ cười tiến lại phía họ:
-Haha, cô mẫu bớt giận bớt giận. Chất nhi biết sai rồi ạ, lần sau chất nhi không dám nữa.
-Tin lời ngươi nói thì cả cái Vân Hương huyện này đi ngược bằng tay hết.
Tứ cô mẫu trừng mắt đáp lại, rồi nhìn sang phía Đinh Mão đang đứng sau.
-Mão nhi, ta là muội muội của cha ngươi, là tứ cô mẫu của ngươi. Còn đây là Nương tử của tam ca, là tam thúc mẫu của ngươi.
Đinh Mão mặc dù chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng hiểu phép tắc cơ bản nên có. Hắn đi tới trước chắp tay cúi đầu hỏi thăm:
-Chất nhi Đinh Mão bái kiến tam thúc mẫu, bái kiến tứ cô mẫu.
Tam thúc mẫu nhìn hắn lạnh nhạt gật đầu ừm một tiếng coi như đáp lại.
Thái độ của cả hai khác hẳn nhau, hắn cũng không để ý lắm. Vì dù sao hắn cũng không ở lại đây lâu, cha mẹ hắn cũng nói sau khi hắn lên đường tham gia khảo thí sẽ lập tức quay về nhà, về tiểu thôn nọ.
Còn hai bé gái kia mắt lớn mắt nhỏ tò mò nhìn sang vị đường ca mới tới này.
Tứ cô mẫu tay không ngừng chải tóc hỏi:
- Đinh Chấn, có lẽ ngươi tới đây không chỉ là dẫn Đinh Mão tới chào hỏi bọn ta không thôi phải không?
Đinh Chấn vội gật đầu.
Tam cô mẫu vẫn kiệm lời im lặng ngồi cạnh chợt nói:
- Ta nhớ không nhầm thì ngươi đang bị đại ca cấm túc không cho ra ngoài đúng không? Đại ca đổi ý rồi hay sao.
Đinh Chấn vội che hai tai lại như thể có một bàn tay chuẩn bị véo tai hắn, nói:
- Lần này là vì Đinh Mão đường đệ mới ở tiểu thôn lên đây nên chất nhi định đưa đệ ấy và hai muội muội đi dạo phố chút rồi về ngay. Nhất định sẽ về trước giờ cơm tối a.
Tam thúc mẫu nghe vậy dừng lại động tác trong tay, liếc nhìn Đinh Chấn rồi lại nhìn qua Đinh Mão nói:
-Có thể, coi như đưa Mão nhi đi mở mang tầm mắt một chút.
-Nếu tỷ tỷ đã nói thế thì các ngươi cứ việc yên tâm mà đi đi.
Tứ cô mẫu ở bên cũng nói theo.
Hai đứa bé gái nghe xong cũng hớn hở chạy theo sau hai vị đường ca của mình.
-Nhớ đưa bọn chúng về trước giờ cơm đấy nhé Chấn nhi.
Tứ cô mẫu nhìn mấy đứa trẻ đi xa nói vọng theo.
Đinh Chấn năm này 15 tuổi, lớn hơn Đinh Mão 3 tuổi. Do từ bé được nuông chiều nên gần như mọi thú vui trong Vân Hương huyện này hắn đều biết rõ trong lòng bàn tay. Kể cả là khi theo phụ thân hắn lên quận làm ăn hay lên kinh thành hắn cũng đều đã đi qua nhiều lần.
Còn tiểu Yến, tiểu Nha thì khác hẳn, vì dù sao cũng là phận nữ nhi, khó có thể đi lại tùy hứng như thế.
Tiểu Yến tên đầy đủ là Lâm Thanh Yến, nếu như không phải vì lần này phụ thân của Đinh Mão trở về thì tiểu Yến cũng sẽ không có ở đây, mà là ở bên Lâm gia.
-Nếu đã là đệ đệ muội muội của Đinh Chấn ta thì ưỡn thẳng người lên. Hôm nay ta sẽ dẫn mấy đứa đi chơi thật vui vẻ, mở mang tầm mắt.
Đinh Chấn đi phía trước khua tay múa chân kể lể những câu chuyện của hắn, làm cho đệ đệ muội muội hắn trầm trồ. Dù sao thì bọn chúng cũng chưa từng đi qua những nơi như thế nên nghe lại cũng cảm thấy nể phục vị đường ca này.
Thoắt cái trời đã xẩm tối, khi mấy đứa trẻ quay về đúng lúc thấy người hầu đang bận rộn bưng các món ăn lên bàn.
-Mấy đứa đã về rồi thì mau về gọi phụ mẫu các ngươi qua đây dần đi là vừa.
Nãi nãi đang được nha hoàn dìu đứng bên ngoài nhìn thấy bọn hắn về, nói:
- Dạ nãi nãi.
Cả đám vội chia nhau ra chạy về phía nơi ở của mình.
Nãi nãi nhìn theo hướng Đinh Mão rời đi đôi mắt dõi theo hình bóng của hắn như suy nghĩ gì đó.
--------
Bởi vì tránh việc khó tìm chỗ thuê phòng và muốn tạo ấn tượng tốt với tiên môn nên Đinh gia đặc biệt xuất phát sớm hơn.
Chiếc xe ngựa chạy nhanh trên con đường nhỏ dẫn tới Nê Hà quận, thân hình Đinh Mão lắc lư lên xuống theo chuyển động của bánh xe di chuyển. Hắn ôm cái bọc mà mẫu thân chuẩn bị trong lòng, ngó nhìn đường xá phong cảnh xung quanh.
Vì là lần đầu tiên một mình đi xa tiểu thôn và phụ mẫu nên hắn xin được ngồi cạnh cửa sổ.
Từ Vân Hương huyện đến Nê Hà quận còn cách một chặng đường dài, sau khi nói chuyện phiếm với Đinh Chấn và mọi người một lát hắn liền tựa lưng vào xe nhắm mắt ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai hắn vang lên tiếng gọi của Đinh Chấn:
- Đinh Mão, Đinh Mão dậy xuống xe ăn cơm thôi, dậy mau lên.
Vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ, Đinh Mão ngồi dậy nhìn ra ngoài đã thấy trời tối đen. Dụi dụi mắt, hắn nhảy xuống xe đi theo Đinh Chấn tới chỗ mọi người đang nhóm lửa nấu ăn ngoài trời.
Tính toán không thể tới quận trong ngày và có thể sẽ phải cắm trại ở bên ngoài nên Đinh gia đặc biệt kêu thêm một xe nữa đi cùng để tiện chăm sóc cho bọn họ.
Không phải chưa từng thấy cảnh đêm bao giờ, nhưng là lần đầu ra ngoài không có phụ mẫu. Hắn cảm thấy có chút lạc lõng và sợ hãi trong lòng.
- Sao thế tiểu tử, nhớ phụ mẫu của ngươi hả? Có cần ta kêu người đưa ngươi về nhà không, ha ha.
Đinh Chấn đang đi phía trước, thấy hắn đứng lại nhìn trời đêm, tiến đến chọc ghẹo hắn vài câu.
Cũng may là trời tối nên không thấy rõ được khuôn mặt đang đỏ lên của Đinh Mão.
- Ta chỉ là thấy trời đêm đẹp thôi, huynh không cần phải lo.
- Xì, ai thèm lo cho tiểu tử ngươi. Ngắm đủ rồi thì mau qua đây mau lên.
Đinh Chấn xoay người vẫy vẫy tay nói.
Quả thật Đinh Mão cảm thấy nhớ họ, nhưng mang theo kỳ vọng của phụ mẫu.
Hắn quyết tâm bản thân sẽ thành công vượt qua khảo nghiệm làm cho phụ thân hắn tự hào vì hắn.
Lần này đi chỉ có đại bá và một vài người hầu theo cùng. Phụ thân hắn cũng muốn xin đi theo nhưng bị gia gia hắn gọi lại, chỉ có gia chủ mới có thể tiếp kiến sứ giả tiên môn.
Vị đại bá này thoạt nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nóng nảy, kì thực rất tốt bụng. Trên đường đi cũng ân cần hỏi han quan tâm hắn không ít lần.
Sáng sớm hôm sau đoàn xe tiếp tục khởi hành, liên tục khởi hành đến giờ tỵ thì thấy được cổng thành.
Có thể là do ngày đặc biệt nên Nê Hà quận đặc biệt đông đúc, xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào không dứt, kẻ hô người bán, cò kè mặc cả nhau, cái gì cũng có, phi thường náo nhiệt.
Đinh Mão nhìn qua cửa xe mà cảm thấy choáng ngợp bởi cảnh tượng này. Giờ phút này hắn có bị gọi là đồ nhà quê có lẽ cũng không oan được.
May mắn tới sớm nên tìm thuê được khách điếm gần nơi tiếp dẫn trước. Từ đây đến ngày bắt đầu còn hai ngày nữa nên bọn họ cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Đinh Mão vừa nằm xuống giường bỗng vang lên tiếng gõ cửa, hắn còn đang ngơ ngác thì cánh cửa bỗng mở ra.
Đinh Chấn đi lại vực hắn dậy, thì thầm:
- Đi theo ta, trước kia ta cũng coi như hay lên đây chơi, có biết vài chỗ vui. Tranh thủ phụ thân ta đang bận, chúng ta ra ngoài chơi một lát rồi về.
Đinh Mão nghĩ đến đáng vẻ tức giận của đại bá chợt rùng mình, vội lắc đầu:
- Đại bá cho phép rồi sao, nếu không đệ không dám đi đâu.
Đinh Chấn nhìn hắn vỗ ngực nói:
- Yên tâm, phụ thân ta đã đồng ý rồi. Còn lề mề nữa ta đi một mình, không đưa đệ theo đâu đấy.
Nghe vậy Đinh Mão hớn hở đồng ý đi theo hắn. Cả hai tới nơi được coi là đệ nhất tửu lâu ở đây, nghe nói món ăn và thuyết thư đều tuyệt đến mức tiên nhân cũng phải lui tới ghé thăm.
Lúc đầu nhìn thấy bộ dạng non nớt của Đinh Chấn và Đinh Mão, tiểu nhị định ngăn không cho vào. Nhưng thấy xấp ngân phiếu Đinh Chấn lấy từ trong ngực ra, hắn liền tươi cười híp cả mắt vội mời vào.
Chuyện người trẻ tuổi tới đây chơi không phải chuyện hiếm lạ gì, chỉ cần có tiền thì ăn mày cũng có thể vào.
Vừa ngồi xuống bàn Đinh Chấn liền nói:
- Mang lên cho ta mấy món ăn ngon nhất ra đây, thêm một vò rượu hảo hạng nữa.
Đinh Mão nghe xong vội kéo tay áo hắn:
- Đường huynh, đệ chưa từng uống rượu a.
- Ngươi cũng lớn rồi, phải nếm chút rượu mới có thể trưởng thành nam nhi được.
Đinh Chấn vỗ vỗ vai hắn cười nói.
- Có ngay, hai vị thiếu gia đợi tiểu nhân một lát.
Tiểu nhị nói xong liền quay lưng đi luôn.
Lần đầu đến tửu lâu, Đinh Mão nhìn ngó xung quanh đôi chút.
Tửu lâu này có kết cấu hình vuông và có một khoảng sân giữa trống để những hôm có thuyết thư hoặc có người biểu diễn sẽ dùng tới.
Vị trí mà bọn họ đang ngồi hiện giờ là tầng thứ nhất, tầng thứ tư là tầng cao nhất. Nghe đâu tầng thứ tư là nơi chuyên chỉ đón tiếp tiên nhân tới nghỉ ngơi, tầng ba là hoàng thân quốc thích, tầng hai dành cho gia tộc quyền quý lâu đời.
Đinh gia mặc dù cũng có chút của cải nhưng cũng chỉ là trong một huyện nhỏ, không thể nào sánh với những đại gia đại tộc này được.