Chương 1: Ngã rẽ cuộc đời.
- Xin chư vị hương thân phụ lão, chư vị thúc bá hãy dừng bước chân. Đinh mỗ sau khi đưa Mão nhi đi rồi sẽ quay trở lại thôn, các vị hãy cứ yên tâm.
Phụ thân Đinh Mão chắp tay cúi người nói.
Sau đó là những tiếng động viên những lời hỏi thăm của mọi người xung quanh, ai ai cũng hỏi thăm quan tâm, lo lắng cho gia đình họ.
Đinh Mão nhìn phụ mẫu đang bận rộn chào tạm biệt mọi người, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, sau ngày hôm nay hắn sẽ rời khỏi cái thôn này rồi, không biết đến bao giờ hắn mới quay trở lại, nên hắn muốn nhìn rõ bầu trời nơi mà hắn được sinh ra.
Phụ thân hắn vốn là con thứ của Đinh gia, nhưng vì hồi trẻ cãi lại hôn sự của gia tộc mà đưa theo mẫu thân hắn dọn về ở thôn trang này.
Bởi vì sinh ra trong gia đình giàu có nên phụ thân hắn cũng có chút học vấn, về đây mở lớp làm thầy đồ cho những con trẻ của thôn xóm xung quanh, còn mẫu thân hắn thì phụ giúp việc lặt vặt. Cuộc sống cũng coi như đủ ăn đủ mặc, được người dân quanh đây tôn kính.
Đinh Mão vốn dĩ cũng nghĩ sẽ đọc sách lên kinh thi cử làm quan lại, hắn từ bé đến giờ đã rất thông mình, nói một hiểu mười, tiếp thu mọi thứ rất nhanh.
Càng đọc nhiều học nhiều hắn lại càng mong muốn được lên kinh thành, lúc nào trong lòng hắn cũng có mong ước đi ra thế giới bên ngoài thôn trang nhỏ bé này.
Nhưng vào một ngày sự xuất hiện của người tự xưng là nãi nãi đã phá vỡ cuộc sống yên bình của gia đình hắn, làm cho nhân sinh của hắn có ngã rẽ mới.
Theo như lời phụ thân hắn kể lại thì Đinh gia cũng coi như là có chút danh tiếng, có ưu tiên chiếm được nhiều danh ngạch khảo hạch tông môn tu tiên. Cho dù trượt cũng có thể làm tạp vụ cho thần tiên kiếm trác chút đỉnh.
Mặc dù hắn không rõ thế nào là tu tiên, nhưng khi nghe có thể ra ngoài hắn cũng cảm thấy rất phấn khích. Dù sao hắn cũng chỉ mới 12 tuổi, độ tuổi tò mò với mọi thứ mới lạ mà bản thân chưa biết tới.
Khi tiễn đoàn người Đinh gia về, phụ thân Đinh Mão liền gọi hắn vào trong phòng, gương mặt nghiêm túc hỏi:
-A Mão, ngươi có hiểu thế nào là thần tiên không?
Đinh Mão suy tư một chút rồi ngây ngô đáp:
-Có phải như thuyết thư lão gia gia kể, tiên nhân bay lượn trên trời, đằng vân giá vũ, chỉ tay biến đá thành vàng phải không phụ thân?
Vừa nói hắn vừa khua chân múa tay minh họa lại. Nhìn điệu bộ múa may, vuốt râu của hắn mà mẫu thân hắn cũng phải bật cười khanh khách.
Phụ thân hắn cũng bật cười theo và nói:
-Tiên nhân như ngươi nói cũng không xê xích gì nhiều, hoặc chính ta có lẽ cũng không biết hết được. Lần này Đinh gia ta có một vài cái danh ngạch khảo nghiệm, nãi nãi ngươi nhớ tới ngươi nên quyết định để lại một phần cho ngươi.
Nói xong dường như nhớ ra gì đó, phụ thân Đinh Mão bất chợt thở dài nói tiếp:
-Năm đó ta cũng tham gia khảo nghiệm nhưng thất bại, chỉ có thể sống cuộc sống phàm nhân. Nếu như ngươi có thể thành công thì tốt biết bao.
Mẫu thân hắn ở bên nói chêm vào:
-Phàm nhân thì phàm nhân, sống cuộc sống bây giờ chẳng phải tốt hơn hay sao, thi cử làm quan cưới vợ sinh con.
Phụ thân hắn nghe xong cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Quyết định như nào tùy thuộc vào ngươi, vi phụ không ép buộc và không ai có thể ép buộc ngươi.
Khi phụ thân vừa dứt lời hắn liền nhanh nhảu đáp:
- Ta muốn trở thành thần tiên!
- Vậy được, rằm tháng này vi phụ sẽ đưa ngươi về Đinh gia hội họp rồi cùng đi với họ.
Nói xong phụ thân hắn ngồi dậy ôn hòa vỗ vỗ bả vai hắn rồi đi vào bên trong.
Mẫu thân Đinh Mão nhìn theo bóng lưng phu quân mình rồi quay sang vuốt ve đầu Đinh Mão nói:
- Năm đó không đạt khảo nghiệm là điều tiếc nuối của phụ thân ngươi, nếu ngươi thành công thì tốt. Còn không thì quay về đây, nương chỉ mong ngươi mạnh khỏe cưới lấy cô vợ rồi sinh cho ta vài đứa cháu là đủ rồi. Đừng tự đặt nặng chuyện này trong lòng mình.
- Nương, hài nhi hiểu.
Thật ra, tuy Đinh Mão còn nhỏ tuổi nhưng cũng thấy được thái độ khẩn trương của phụ thân khi đợi hắn trả lời và ánh mắt sáng lên tràn ngập kì vọng khi nghe hắn chọn lựa khảo nghiệm tu tiên. Hắn muốn thay phụ thân hắn hoàn thành điều tiếc nuối năm xưa.
Đinh Mão ánh mắt kiên định, nắm chặt tay tự nhủ trong lòng rằng vô luận là như thế nào bản thân sẽ thành công và làm phụ mẫu tự hào vì hắn.
Đêm hôm đó hắn trằn trọc mất ngủ suy nghĩ mãi, cho đến khi trời sáng hắn nằm dậy cũng không biết bản thân đã ngủ quên từ lúc nào.
Sáng dậy sớm còn giúp phụ thân hắn đón khách tới chơi, trong ánh mắt thăm hỏi không giấu được sự tò mò.
Tin tức bên trong tiểu sơn thôn căn bản không thể giấu diếm được ai, ngay cả chuyện con chó sinh ra bao nhiêu con chó con, con mèo sinh bao nhiêu con cũng có thể trong nháy mắt lan truyền khắp trên dưới toàn thôn, rất nhanh mọi người trong thôn từ miệng mẫu thân Đinh Mão đã biết được tin tức này, sôi nổi mang theo lễ vật kéo tới nhà thăm hỏi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Đinh Mão cũng đều bất đồng, có cả hâm mộ lẫn ghen tị.
Những lời nịnh nọt tâng bốc thi nhau truyền tới làm cho phụ mẫu hắn cười không khép được miệng.
Còn có những người thì đem Đinh Mão ra làm tấm gương cho con cháu mình mà dạy bảo.
Mọi người khi đến đều có chuẩn bị lễ vật từ trước, phụ mẫu Đinh Mão từ chối không được nên cũng đành nhận lấy. Bất quá dựa theo lời phụ mẫu hắn nói thôn dân quanh đây cũng không phải quá giàu sang gì. Nhìn đống lễ vật trên bàn cũng đủ hiểu nhưng nếu nhận cũng sẽ mang nợ bọn họ.
Nên quyết định sẽ mở tiệc chiêu đãi, mượn hẳn một khoảng sân rộng mà bày tiệc mời mọi người.
----------
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua mau.
Thoắt cái đã đến thời gian phải khởi hành tới Đinh Gia, cả nhà Đinh Mão thu dọn một chút hành lí đơn giản rồi lên xe ngựa tiến về phía Vân Hương huyện.
Xe ngựa vừa dừng tới nơi đã thấy nãi nãi và vài người khác có nét giống phụ thân Đinh Mão đứng đợi trước cửa, xem ra là đã nhận được tin tức mà ra đón đợi.
Trông thấy đội hình này gia đình Đinh Mão nào dám chậm trễ, vội kêu dừng xe rồi dắt tay nhau tới chào hỏi:
- Nương, sao mọi người không vào trong nhà đợi hài nhi, cần gì phải ra ngoài đứng đợi như thế này. Ấy, phụ thân đâu rồi mẫu thân? Sao ta không thấy ngài ấy.
- Ngươi cũng biết tính ông ấy rồi còn hỏi như thế, lát nữa nhớ lựa lựa lời mà nói với ông ấy.
Nãi nãi Đinh Mão nắm lấy tay phụ thân hắn nói.
Những người chưa khác chưa kịp tiến đến hỏi thăm tiếp thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên:
- Nó đã nói như thế mấy người còn không mau vào trong nhà, còn đứng ngây ra đó làm gì.
Mọi người vội vàng nhìn về phía cửa, thì ra là gia gia Đinh Mão.
- Không ra một cái thể thống gì, hừ.
Hừ một tiếng, gia gia hắn phất tay áo quay người đi vào trong.
Năm đó phụ thân hắn cãi lời phụ mẫu mà lấy mẫu thân hắn rồi bỏ nhà ra đi, từ đó đến giờ cũng đã hơn chục năm, mặc dù cũng thường xuyên trao đổi thư từ nhưng giờ mới quay trở lại. Lão nhân gia âu có hỏa khí trong người cũng là chuyện bình thường.
Đây cũng là lần đầu Đinh Mão thấy được vị gia gia mà phụ thân hắn mỗi lần nhắc tới lại nơm nớp lo sợ.
- Nếu các ngươi đã về cũng nên nghỉ ngơi trước, đi xe ngựa đường xa như thế cũng mệt mỏi phải không nào.
Vẫn là vị nãi nãi này đứng ra giải quyết cục diện khó xử.
- Hài nhi hiểu.
Gia đình Đinh Mão chắp tay nói.
Sau khi thắp hương trong từ đường về Đinh Mão cảm thấy phụ thân hắn mỗi bước đi đều rất chậm chạp. Mẫu thân hắn dường như cũng nhận ra điều gì đó nên không nói gì, chỉ lẳng lặng dắt tay Đinh Mão đi lùi lại phía sau một bước.
- Mọi thứ vẫn như xưa a, phòng cũng vẫn được giữ nguyên mọi thứ như cũ. Hoàn Nhi, phòng này có lẽ mới được dọn dẹp lại phải không? Khá sạch sẽ, ta còn tưởng nó hẳn là bụi bặm lắm.
Tiểu Hoàn là nha hoàn được điều tới để hầu hạ họ.
Về tới phòng cũ, phụ thân hắn liền đi xung quanh, vuốt ve nhẹ bộ bút, những quyển sách năm đó thường dùng.
- Không phải thế đâu Nhị thiếu gia, phòng này lão phu nhân vẫn thường xuyên cho người dọn dẹp, bảo là đợi ngày thiếu gia quay về sẽ dùng tới.
Tiểu Hoàn khom lưng đáp lại.
Đinh Mão lúc này thì lại tò mò mà chạy ra ngoài sân đi bộ ngắm nhìn xung quanh nơi ở ngày xưa của phụ thân hắn từng ở.
- Này, tên nhà quê đằng kia, ngươi là con của Nhị thúc sao?
Chợt một thằng nhóc nom cũng lớn hơn Đinh Mão vài tuổi xuất hiện chỉ tay vào hắn mà gọi
- Phải, ta là Đinh Mão, ngươi là ai mà dám gọi ta là nhà quê?
Đinh Mão trừng mắt đáp lại
- Ái chà, tên tiểu tử này cũng khá đấy, dựa theo bối phận ngươi phải gọi ta một tiếng đường huynh, hiểu không hả tên nhà quê.
Tên nhóc dương dương đắc ý vỗ ngực nói.
Bỗng một bàn tay đưa ra nhéo lấy tai của thằng nhóc quát:
- Đinh Chấn, như thế nào lại không có lễ phép như vậy, đây là con của nhị thúc ngươi, là đệ đệ ngươi Đinh Mão, còn dám gọi tên nhà quê câu nữa xem ta có cho ngươi no đòn không?
Sau đó một người đàn ông trung niên xuất hiện ngay bên cạnh, Đinh Mão nhìn người đàn ông này có vài nét giống phụ thân mình, lúc nãy cũng xuất hiện bên ngoài đội ngũ đón gia đình hắn.