Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân

Chương 12: tập kích.




Chương 12: tập kích.

-A, bái kiến quận chúa, ta chỉ đơn giản là không thấy đói mà thôi.

Là vị quận chúa của Đại Lan quốc.

Không rõ vì duyên cớ gì mà nàng ta ra đây một mình, không đem theo thị nữ hay hộ vệ, Đinh Mão nghi hoặc nhìn cô ta.

-Tiên trưởng không cần khách khí, bản quận chúa cũng giống như ngài, vì không cảm thấy đói nên muốn đi dạo ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh nơi này một chút.

Cô ta thờ ơ đi đến tảng đá gần đó im lặng ngồi xuống. Tình cờ vị trí của cả hai không cách nhau xa lắm, Đinh Mão loáng thoáng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể thoang thoảng theo gió truyền tới.

Nghe vậy hắn lại nằm xuống tiếp, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, nơi này cũng không phải nhà của hắn, hắn quản không được.

Phía trước mặt họ là một con suối nhỏ, nước chảy róc rách xuống phía dưới. Cây cỏ xung quanh nhẹ nhàng đung đưa theo từng làn gió nhẹ.

Mùi thơm cơ thể vị quận chúa theo gió truyền tới làm Đinh Mão như mê như say mùi hương này.

-Tiên trưởng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Đột ngột một câu hỏi truyền tới làm hắn giật mình ngồi dậy ngơ ngác nhìn quanh.

-Ai, ai, quận chúa hỏi ta sao?

-Ở đây ngoài hai người chúng ta, thì còn có người thứ ba sao?

Nhìn thấy hắn như vậy, vị quận chúa kia nhíu mày, lạnh giọng đáp.

-À, haha, ta qua năm nay là 13 rồi, không biết quận chúa tại sao lại hỏi chuyện này?

Gãi gãi đầu Đinh Mão cười đáp che đi sự ngượng ngừng.

-Vậy so ra vị tiên trưởng này còn kém hơn ta những bốn tuổi đấy.

-Thế ta phải gọi ngài một tiếng tỷ rồi, nhưng ta vẫn chưa biết tên tỷ là gì đấy.

-Ta là Minh Châu, còn ngươi?

-Đệ là Đinh Mão.

-Này, ngươi kể ta nghe chuyện ngươi nhập môn tu tiên thế nào cho ta nghe được không?

Đinh Mão trong lòng tràn đầy cảnh giác nhìn Minh Châu quận chúa, không hiểu nàng ta tại sao lại muốn hắn kể cho cô ta nghe.

Nếu như là ba tên kia, chỉ sợ lúc này quần trong màu gì bọn hắn cũng sẽ khai ra hết rồi.

-Tỷ hỏi để làm gì?

-Ta chỉ là hiếu kì mà thôi, dù sao ta cũng chỉ là người phàm, làm gì có thể biết được thần tiên các ngươi sinh sống như thế nào.

-Ta mong tỷ thứ lỗi, chuyện sư môn không phải chuyện ta có thể kể cho người khác nghe được.

-Thôi được rồi, ngươi không muốn kể thì thôi, ta cũng không bắt ép ngươi.

Thấy không đạt được mục đích, Minh Châu quận chúa đứng dậy phủi nhẹ bụi trên người rồi quay người trở về xe ngựa.



Đinh Mão nhìn theo bóng lưng nàng ta, thầm thở dài trong lòng.

Phải nói Minh Châu quận chúa là cô gái hắn từng gặp có khí chất làm hắn rung động nhất.

Nếu không phải sợ tông môn trách tội, hắn hận không thể kể cho cô ấy nghe ba ngày ba đêm.

Tuy Minh Châu quận chúa lớn hơn hắn bốn tuổi cũng chẳng làm hắn thấy e ngại, Hồ lão gia ở trên trấn đã đầu hai thứ tóc còn lấy cô nương lớn hơn hắn vài tuổi về làm th·iếp thì hắn còn e ngại chuyện gì.

Đang lúc hắn còn miên man chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình, bỗng có một tên lính chạy tới chỗ hắn cúi đầu chắp tay, nói:

-Kính mời thượng tiên đại nhân trở về đoàn để tiếp tục hành trình.

-Ò, ta biết rồi.

Đinh Mão lười nhác đứng dậy đi theo hắn trở về.

Mấy ngày qua v·ết t·hương của hắn cũng đã gần như lành hẳn, tính toán có lẽ khi trở về là sẽ lành luôn.

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ đi thẳng về nhà, có nên mua chút đặc sản ở đây đem về không?”

Ngồi trên lưng ngựa, hắn đang suy nghĩ chuyện về nhà, càng nghĩ hắn càng cảm thấy nhớ phụ mẫu, nhớ thôn trang nhỏ ấy.

--------

Bất giác trời đã xẩm tối, mọi người lại dừng chân nhóm lửa nghỉ ngơi.

Đinh Mão cũng theo nhóm người đi tới vị trí trung tâm ngồi, tuy nói là ngoài trời nhưng thức ăn vẫn rất sang trọng, nhiều món.

Đang lúc mọi người đang cười đùa nói chuyện, người hầu dọn món ăn lên, chỉ nghe từng tiếng “vèo vèo”.

Sau đó là từng chiếc mũi tên từ trên trời rơi xuống, một vài người hầu, binh lính không phản ứng kịp thời b·ị b·ắn trúng.

Tiếng kêu hét thảm chói tai vang lên trong đêm.

-Địch tập kích, địch tập kích

-Tất cả vào vị trí, sẵn sàng chiến đấu, bảo vệ hoàng tử và quận chúa.

Giọng Trần Dũng ngay lập tức vang lên, ổn định binh lính.

-Sát!!!!!

Ngay sau khi mưa tên trút xuống một đợt, vô số bóng đen từ trong rừng lao ra.

-Ta còn cứ nghĩ sẽ yên ổn mà trở về đấy.

-Xui....xui thật.

-Ngọc Lan sư muội đứng sau lưng ta, ta bảo vệ muội.

Ba tên đệ tử kia cũng vội đứng dậy vây quanh Ngọc Lan, bảo vệ nàng ta phía sau lưng.

-Các vị thượng tiên Thiên Vũ môn, mời các vị qua đây bảo vệ hoàng tử và quận chúa.



Một tên binh lính chạy tới phía mấy người Đinh Mão nói.

-Được, bọn ta qua đây.

Mấy người kia nghe vậy thì mừng rỡ, vội chạy sang. Vì ở bên đó binh lính nhiều nhất, dù sao bọn hắn tu vi cao nhất cũng chỉ mới luyện khí ngũ tầng, phàm nhân bình thường khó sánh bằng bọn họ.

Nhưng kiến nhiều cắn c·hết voi a, chỉ khi bước vào trúc cơ mới có thể dùng được thuật pháp mạnh mẽ, mượn vật bay lượn.

Chưa kể nhìn đám người bịt mặt đang lao tới còn biết sử dụng chiến thuật, dũng mãnh hơn binh lính phía bọn họ, phải hai ba người bên ta mới có thể tiêu diệt một người bên họ.

Đinh Mão lúc này toàn thân căng thẳng, bàn tay nắm chặt thanh đao được đưa tới.

Lần đầu nhìn thấy cảnh người người chém g·iết đẫm máu, khiến hắn có chút sợ hãi.

Những người hầu yếu đuối không kịp bỏ chạy bị vô tình chém g·iết, từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tiếng binh khí v·a c·hạm giao nhau.

Quân số của bên Đinh Mão dần lép vế, bị dồn ép lui dần về phía sau.

Từng người từng người một ngã xuống, nhìn những gương mặt quen thuộc mấy ngày qua, Đinh Mão càng thêm nắm chặt thanh đao trong tay.

Áp lực ngày càng dồn nén lại, đám người áo đen càng ngày càng tới gần.

Cho tới khi người lính cuối cùng ngã xuống, giờ chỉ còn năm người Đinh Mão, hoàng tử, quận chúa và Trần Dũng đứng thành một đoàn.

Đám binh lính xa xa còn lại đang bị đám người áo đen dùng chiến thuật tách ra khỏi đám người Đinh Mão.

Mắt thấy sắp sửa bị t·ấn c·ông, một người đệ tử cấm lệnh bài thân phận đi ra hét lớn:

-Bọn ta là đệ tử của Thiên Vũ môn, nếu các người dám t·ấn c·ông bọn ta, tất cả nhất định sẽ không được yên ổn, kể cả người sau lưng các ngươi cũng thế.

Đám người áo đen đang xông tới nghe vậy liền dừng lại.

Thấy bọn chúng không dám lao tới nữa, mọi người vội thở nhẹ một hơi, nụ cười dần hiện lên trên mặt bọn họ.

-Các vị đệ tử Thiên Vũ môn chỉ cần đứng sang một bên không can dự vào, tại hạ đảm bảo hậu lễ đầy đủ, tuyệt không động vào một sợi tóc của các vị.

Lúc này một giọng nói trầm thấp từ phía đám người áo đen truyền tới.

Đám người kia lập tức đứng sang hai bên, nhường lối cho một người đàn ông che mặt đang cưỡi trên phi kiếm bay tới.

“Trúc cơ kì”.

Đám người Đinh Mão sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tu vi của đối phương cao hơn bọn hắn rất nhiều.

Người đàn ông kia bay tới trước mặt bọn họ liền ném ra năm túi trữ vật lơ lửng trên không.

-Bên trong là mười viên linh thạch hạ phẩm, một viên luyện khí đan. Coi như chúng ta chuộc tội với các vị tiểu hữu, chỉ cần các vị vui vẻ nhận lấy rồi rời khỏi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau.

Phải nói phần hậu lễ này, còn nhiều hơn so với việc bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ rất nhiều.

Phần thưởng của nhiệm vụ này cũng chỉ có năm viên linh thạch và một nghìn điểm cống hiến.

Đủ khiến bọn hắn học một môn hoàng cấp trung phẩm công pháp mà thôi, còn mỗi viên linh thạch có thể quy đổi thành năm trăm điểm cống hiến.



Chưa kể một viên luyện khí đan đủ khiến bọn hắn thăng lên một tầng tiểu cảnh giới, đó có thể là cả một năm trời công sức của bọn hắn.

Bốn người kia nghe vậy tâm động, đôi mắt tham lam nhìn lấy túi trữ vật đang lơ lửng trước mặt.

-Các vị thượng tiên, xin các vị cứu chúng ta, các vị đã nhận lời thì không thể nuốt lời được.

Trần Dũng ngay lúc này liền "phịch" quỳ xuống hướng về phía bọn Đinh Mão cầu xin.

-Chỉ cần các vị giúp ta qua khỏi kiếp nạn lần này, bản hoàng tử nhất định hồi báo gấp mười, à không, gấp trăm lần.

Vị hoàng tử kia cũng lập tức chắp tay khẩn thiết nói.

Minh Châu quận chúa lúc này đã cúi đầu xuống như nhận mệnh, nàng ta biết, dù bọn Đinh Mão có đồng ý giúp đỡ cũng không thể xoay chuyển được tình hình, bên đối phương có trúc cơ, nàng ta mặc dù không thể tu luyện nhưng cũng hiểu luyện khí và trúc cơ khác biệt to lớn như thế nào.

-Ngươi không sợ nếu ngươi dám t·ấn c·ông bọn ta, tông môn bọn ta sẽ truy lùng các ngươi sao?

Ngọc Lan ngay lúc này đứng ra chất vấn người đàn ông áo đen kia.

-Haha, ta biết, danh dự của một tông môn uy nghiêm không thể xúc phạm, nên khi tới nhận nhiệm vụ này, ta đã mang ý c·hết rồi.

-Vậy nếu như bọn ta nhận thì sao?

-Các ngươi nhận, ta cũng phải c·hết.

Người đàn ông kia lắc đầu cười đáp rất thản nhiên, như thể n·gười c·hết không phải hắn mà là người khác vậy.

-Ta nhận, dù sao đánh cũng không đánh lại, ta không muốn liều mạng một cách ngu ngốc a.

Ngọc Lan đi ra khỏi hàng, đưa tay nhận lấy một túi trữ vật.

Ba nam đệ tử kia thấy vậy liền đi tới mỗi người một túi, đứng cạnh Ngọc Lan.

Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Đinh Mão.

Áp lực đè nén khi nãy và hiện tại cộng dồn lại khiến hắn không biết phải xử lí thế nào.

-Ta....ta.....

-Ta ta cái nỗi gì, đánh cũng đánh không lại người ta, ngươi muốn vì đám phàm nhân này bỏ mạng vô ích tại đây hay sao?

Một tên đệ tử thấy hắn còn đang suy nghĩ liền nói.

"Ta không muốn c·hết, ta còn phải trở về với phụ mẫu, họ chỉ có một mình ta, ta chưa kịp báo hiếu cho bọn họ, nhưng nếu ta đi rồi đám người Minh Châu quận chúa sẽ làm sao, họ có thể bị g·iết không, nhưng ta không đánh lại hắn, ta không muốn c·hết”.

Nội tâm Đinh Mão đang tranh đấu, giằng xé lẫn nhau. Từ nhỏ hắn đã được phụ thân dạy bảo, sống một cách cương trực, sống vì điều đúng lẽ phải, sống như một bậc chính nhân quân tử. Bảo hắn tham tài bỏ mặc bọn người Minh Châu quận chúa để giữ mạng khiến thế giới quan của hắn dần sụp đổ.

-Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi còn trẻ tuổi như vậy, chắc song thân phụ mẫu còn tại thế, đôi lúc chúng ta phải ích kỷ một chút, nếu không vì bản thân thì cũng nên vì những người sau lưng ngươi.

Người đàn ông áo đen thấy hắn còn đang suy nghĩ liền lên tiếng khuyên giải.

Đinh Mão nghe vậy cũng hạ quyết tâm bỏ thanh đao xuống, quay người hướng về phía đám người Minh Châu quận chúa, chắp tay cúi người thật sâu.

Hắn không dám nhìn lên bọn họ mà quay người đi tới lấy túi trữ vật, bỏ mặc ngoài tai những tiếng cầu xin và ánh mắt thất vọng của bọn hắn.

-Tiểu hữu lựa chọn rất sáng suốt, mong nhị vị đừng nên chống cự, chúng ta nhận lệnh đưa nhị vị trở về, c·hết cũng không sao.

Sau khi khen Đinh Mão xong, người đàn ông vẫy tay cho đám người áo đen vây quanh hoàng tử quận chúa, nói.