Chương 13: về nhà
-Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, thôi được, bọn ta đi cùng các ngươi.
Cười thảm một tiếng, vị hoàng tử kia ủ rũ nói.
-Phải thế chứ, mời hoàng tử, quận chúa.
Người đàn ông áo đen đưa tay ra dấu mời.
Một tên bịt mặt đen dắt cỗ xe ngựa tới, hai người hoàng tử quận chúa bất đắc dĩ ngồi vào trong xe.
Trần Dũng vốn định đi theo họ nhưng bị đám người ngăn lại tại chỗ.
Sau khi thấy hai người họ tiến vào trong xe, người đàn ông liếc mắt nhìn Trần Dũng rồi quay người bay đi, chỉ lạnh lùng truyền lại một chữ:"Sát”.
Trần Dũng hoang mang chưa kịp phản ứng, đầu ngay lập tức rơi xuống, máu nóng vương vãi khắp đất.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Mão trong lòng tràn ngập sự hổ thẹn, tức giận bất bình về sự yếu đuối của bản thân.
Nếu như bản thân hắn mạnh hơn, có lẽ lúc này Trần Dũng và những người vô tội kia cũng không vô tình b·ị s·át h·ại.
Đợi khi đám người kia rời đi, bọn Đinh Mão mới dám thở phào một hơi.
Đây là lần đầu họ thấy loại chém g·iết nhiều người như vậy, dưới sức mạnh tuyệt đối, mạng người lại chỉ như cỏ rác tùy ý người khác gặt hái quyết định.
Nếu như lúc nãy họ còn ngoan cố chống cự, người nằm xuống cuối cùng chắc chắn là bọn họ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Đinh Mão cảm thấy bất lực như vậy, cảm thấy bản thân nhỏ yếu như thế.
-Tiểu muội phải trở về tông môn báo cáo lại nhiệm vụ thôi, còn các sư huynh thì sao?
-Ta cũng thế.
Nghe Ngọc Lan và tên đệ tử luyện khí năm tầng kia nói muốn về tông môn, hai tên kia vội nói theo.
-Sư muội, đi về một mình ta không yên tâm, vẫn là đi cùng chúng ta là an toàn.
-Đúng đúng đúng.
-Ngọc Lan sư muội đi đâu, ta đi theo đấy, tuyệt không rời sư muội nửa bước.
Đinh Mão liếc nhìn bọn họ một cái rồi đi tới bên một con ngựa khác, ngựa của hắn đã bị vô tình chém g·iết trong trận hỗn chiến lúc nãy rồi.
May mắn sao, vẫn còn vài con may mắn sống sót. Hắn trèo lên ngựa chậm rãi rời khỏi nơi đây.
-Này, ngươi không trở về tông môn cùng bọn ta sao?
Nghe thấy tiếng gọi, Đinh Mão đầu cũng chẳng quay lại, đưa tay lên vẫy tạm biệt họ.
-Hừ, mặc kệ hắn, chúng ta trở về.
Tên đệ tử bị Đinh Mão không trả lời lại, tức giận “hừ” một tiếng, bốn người quay lưng rời đi.
Trong lúc đi cùng đoàn hộ tống, hắn cũng đã biết được đại khái lộ tuyến để tới thành trì gần đây nhất.
Hắn cứ thế rong ngựa đi, hồi tưởng lại hành trình vừa qua. Tay hắn vẫn còn run rẩy sợ hãi, lần đầu hắn g·iết c·hết một con thú rừng, đôi tay hắn cũng có chút run rẩy, nhưng không mãnh liệt như lúc này.
Bất giác bầu trời đã lộ ánh mặt trời, hắn buộc ngựa ở một bên rồi ngả lưng xuống bãi cỏ xanh ngát nghỉ ngơi.
“Sau khi tới đó, có lẽ ta nên mua một tấm bản đồ và ít lương thực rồi rời đi luôn, không nên lãng phí thời gian thêm nữa.”
Nhớ tới lời người đàn ông trung niên nói lúc đêm qua làm hắn suy nghĩ mãi.
“Đó là lựa chọn sáng suốt nhất rồi, ta cũng đâu thể làm gì khác được.”
-Đúng thế, đó là lựa chọn đúng đắn nhất của ngươi, ngươi không cần phải tự trách bản thân hay cảm thấy có lỗi với họ.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu hắn.
-Ai?
Đinh Mão lập tức đứng dậy quan sát xung quanh, hai tay nắm chặt thanh đao cảnh giác.
“Không, không có ai.”
Chẳng lẽ ta nghe nhầm, hay là ảo giác.
-Tiểu tử, đừng mất công tìm kiếm nữa, ta ở trong cơ thể ngươi.
-Ở trong cơ thể ta???
Đinh Mão ngay lập tức bối rối, hắn nhớ tới trong sách từng ghi chép, đây là dấu hiệu bị đại năng nguyên anh nhập hồn đoạt xác.
-Phịch.
Đinh Mão hoảng sợ vội quỳ xuống chắp tay, nói:
-Đại tiên tha mạng cho ta a, ta mới chỉ 12 tuổi thôi, ta còn chưa lấy vợ sinh con, còn chưa báo hiếu phụ mẫu.
-Im lặng, ngươi nghĩ ta mà muốn đoạt xá thì tiểu tử ngươi còn có thể bình yên vô sự sống đến hiện tại hay sao?
-Ấy, cũng đúng nha.
Hắn thở phào một hơi, không bị đoạt xá là tốt rồi, nghe giọng điệu thì vị tiền bối này cũng khá dễ nói chuyện, không có ác ý với hắn.
-Vãn bối Đinh Mão, bái kiến tiền bối, dám hỏi cao danh quý tính là gì để ta tiện xưng hô a.
-Hừ, tên thì ta cũng chẳng nhớ nổi nữa rồi, ngươi cứ gọi ta là tiền bối cũng được.
-Ò, ta hiểu rồi, nhưng tại sao tiền bối lại ở trong cơ thể ta và từ khi nào thế, sao ta không phát hiện được ra ngài?
Đinh Mão nhịn không được tò mò hỏi, nhưng đáp lại là một hồi im lặng.
-Tiền bối, ngài còn ở đó không a?
-Tại sao ta ở trong cơ thể ngươi thì chính bản thân ta cũng không rõ, ta cũng mới thức tỉnh được một thời gian gần đây, kí ức hiện giờ của ta còn khá mơ hồ.
-Vậy chuyện ở tửu lâu nọ có phải ngài giúp đỡ ta không?
-Nếu không phải ta thì ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi huyễn thuật của hắn sao.
"Quả nhiên là vậy” Đinh Mão biết ngay, lúc ở tửu lâu hắn được giọng nói thần bí thức tỉnh khỏi mê hoặc, hóa ra là vị tiền bối này giúp đỡ.
-Tạm thời ta còn chưa nhớ ra chuyện cũ nên đa phần ta sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, nếu không phải chuyện gì hệ trọng đừng đánh thức ta.
“Có phải ta đánh thức ngài dậy đâu, là do ngài tự dậy đó thôi.” Đinh Mão lầm bầm.
-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, lần này nếu ta không thức tỉnh thì biết đến bao giờ ngươi mới nghĩ thông đây.
Hắn cười khổ, quả thực lần đầu hắn trải qua chuyện như vậy, tâm trạng bây giờ khá tệ.
-Ngươi không cần tự trách cứ bản thân, chuyện lúc đó ngươi nếu ở lại thì cũng chẳng thay đổi được gì. Huống chi tên trúc cơ đó còn ôm tâm lý sẵn sàng c·hết.
-Ta hiểu, chỉ là...
-Là ngươi không cam lòng, phải không? Trên đời này, có một số chuyện ngươi biết ngươi hiểu, nhưng bản thân ngươi vô lực xoay chuyển được, ngươi phải học cách chấp nhận nó, và tìm ra lựa chọn có lợi nhất cho chính bản thân ngươi.
-..........
-Thôi được rồi, chuyện này ngươi cứ từ từ suy nghĩ, có chuyện thì gọi ta.
-Ta hiểu rồi, cung tiễn tiền bối.
Đinh Mão đứng dậy phủi đi bụi đất trên đầu gối, hắn đi tới chỗ con ngựa, vuốt ve nó một hồi hắn lại tiếp tục lên ngựa tiến về thành trì gần nhất trên lộ trình hắn nhớ.
--------
Hồ Huyền thành.
-Đã tới giờ đóng cửa thành, giờ dần ngày mai quay lại.
Một tên lính gác cao giọng hô vang về phía đoàn người đang xếp hàng chờ vào thành.
Khi cánh cổng vừa đóng lại thì một giọng nói từ xa vang lên:
-Chậm đã! Khoan đóng cửa thành.
Lính gác cổng chăm chú nhìn thì thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đang phi nhanh tới.
-Người tới phương nào, có biết giờ này đã quá giờ vào thành hay không? Ngày mai hãy quay lại.
Xe ngựa giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn, một cái đầu từ trong cỗ xe ngựa ngó ra, quát:
-Không nhìn rõ bổn gia là ai, đám các người chán sống rồi hay sao mà dám chặn đường ta.
-Là xe ngựa của thiếu thành chủ đại nhân, mau mau mở cửa cho thiếu thành chủ vào.
Khi cửa thành chầm chậm mở ra, đằng xa binh lính thấy một con ngựa đang phi nhanh tới gần.
-May quá, cửa thành còn mở.
Một thiếu niên gương mặt non nớt cười nói.
-Cửa thành là mở, nhưng không dành cho ngươi.
Chưa đợi binh lính cất lời, thiếu thành chủ từ trong xe nói vọng ra.
Người tới là Đinh Mão, hắn ngạc nhiên khi nghe lời này:
-Ấy, cửa thành đang mở thì nghĩa là ta có thể vào, dựa vào đâu mà ngươi có thể còn ta thì không?
-Phí lời, dựa vào đâu à, dựa vào phụ thân ta là thành chủ của cái thành này, còn ta lại là con trai độc nhất của ông ấy. Ngươi nói xem, ta có phải là có thể vào hay không?
Vừa nói dứt lời, xe ngựa chầm chậm tiến vào trong thành.
Hai tên binh lính đi tới ngăn cản Đinh Mão lại, không cho hắn tiến thêm nửa bước.
-Tiểu tử, ta khuyên ngươi biết điều nên nhường nhịn hắn một chút, ngày mai hãy quay lại.
Một tên binh lính nhìn hắn nói nhỏ.
Nhìn cánh cổng chuẩn bị đóng lại, Đinh Mão lấy ra lệnh bài tông môn ném cho hắn:
-Phiền vị đại ca này xem thử, có thể châm chước cho ta vào trong được không?
Nhận lấy lệnh bài từ trong tay Đinh Mão, tên lính gác vội mang tới cho tên đội trưởng.
Tên đội trưởng kiểm tra sau đó vội giật mình cung kính hai tay dâng trả lại lệnh bài cho hắn.
-Là đệ tử của tiên môn, mau mau mở cổng thành.
Cánh cổng thành sắp đóng, lại được mở ra cho Đinh Mão.
“Không ngờ cũng hữu dụng thật”
Cầm lấy tấm lệnh bài, Đinh Mão cảm thán, nếu không có thân phận làm gì cũng khó.
-Cung tiễn thượng tiên!!!!!!!
Binh lính canh gác ở đó đồng thanh hô.
Ngay lúc này trong xe ngựa, hai cô gái ăn mặc thiếu vải đang ôm lấy hai bên cánh tay của vị thiếu thành chủ kia làm nũng.
-Thiếu thành chủ đại nhân thật sự là uy phong cái thế a, làm cho nô gia rất là sùng bái ngài.
-Phải phải, tên dân đen kia làm sao so sánh được với người như ngài, giờ này chắc hắn đang ở ngoài cổng thành hâm mộ ngài lắm a.
Lời tâng bốc nịnh nọt khiến cho hắn vui sướng cười híp cả mắt lại, hai tay bắt đầu không yên phận, sờ mó lung tung trên cơ thể họ, nói:
-Hắn chỉ là ánh sáng đom đóm mà cũng đòi so với vầng hạo nguyệt như ta sao. Nào lại đây, để gia hôn hai nàng mỗi người một cái nào.
-Ở đây không tiện đâu thiếu thành chủ, ta muốn ở trong phòng cơ.
-Đợi về phủ, hai chúng ta từ từ hầu hạ ngại được không?
-Được được, đều chiều theo ý hai nàng hết.
Đang lúc mấy người đang cười đùa, bỗng nghe thấy tiếng ngựa đi qua.
"Giờ này làm gì có ai ngoài ta vừa từ cổng thành vào, chưa kể buổi đêm có lệnh cấm cưỡi ngựa trừ khi có chuyện quan trọng xảy ra”.
Tên thiếu thành chủ kia vội vén rèm ngó ra xem thì thấy Đinh Mão đang đi phía trước hắn.
-Là hắn, tên dân đen lúc nãy ở ngoài cổng thành, không đúng, sao hắn lại được vào trong? Mau, đuổi theo hắn.
-Tuân lệnh thiếu thành chủ.
Tên người hầu lập tức tăng tốc đuổi theo.
Khi Đinh Mão đang thong dong đi tìm tửu lâu để nghỉ trọ, bất ngờ bị cỗ xe ngựa phi lên trước chặn đường.