Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân

Chương 11: Hành trình




Chương 11: Hành trình

-Trần đội trưởng hiểu được như thế là tốt lắm.

Vị quận chúa kia tán thưởng nói.

-Nếu như lúc đó không phải được quận chúa người gợi ý khơi thông, hạ quan nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới việc nhờ cậy một tông môn tu tiên giúp đỡ đâu.

Trần đội trưởng khom lưng càng thêm sâu hơn, đáp.

Đối với vị quận chúa này, Trần Dũng hắn là tâm phục khẩu phục hoàn toàn từ trong tâm khảm.

Chỉ tiếc bản thân lại là một người vô căn, bỏ lỡ tiên duyên, không thể tu luyện trở thành một tu tiên giả được, tiếc thay tiếc thay.

Đinh Mão sau khi bước vào trong liền thấy đã có ba nam tử, người đứng người ngồi trong sân. Hai luyện khí ngũ tầng, một luyện khí tứ tầng.

Cả ba liếc nhìn Đinh Mão chốc lát rồi lại quay mặt đi, rõ ràng bọn họ đều không có hứng thú gì với hắn, mặc dù cả ba đều xuất phát cùng một tông môn.

Đinh Mão thấy bọn họ như thế cũng lười bắt chuyện, lặng lẽ đi đến một góc nằm dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi để xuất phát.

"Mời nữ tiên trưởng” Đinh Mão nhắm mắt loáng thoáng nghe được giọng Trần đội trưởng đang mời ai đó vào.

Sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần tiến tới.

Người tới là một nữ tử dáng vẻ cao gầy, nhìn qua cũng chỉ hơn Đinh Mão vài tuổi, tuy vài chỗ không lớn lắm nhưng cũng đã bắt đầu có chút nảy nở, giọng nói dịu dàng cất lên:

-Sư muội Ngọc Lan, bái kiến chư vị sư huynh.

Đinh Mão mở mắt nhìn về phía nữ nhân mới tới, tu vi cũng ngang bằng với hắn, luyện khí tầng ba, chắc hẳn đây là người cuối cùng trong nhiệm vụ hộ tống lần này.

Ba nam tử kia thấy có nữ nhân tới ánh mắt đều mau sáng lên, lộ rõ vẻ yêu thích.

Cả ba vội vã đi tới vây quanh nữ tử, mời sư muội tới ngồi ở cạnh mình. Tên lau ghế, người bưng trà, kẻ đứng quạt cho vị sư muội này.

-Ngọc Lan sư muội hãy cứ là yên tâm, có sư huynh ta ở đây, kẻ nào dám làm hại muội, ta đều sẽ đưa hắn xuống gặp ông bà tổ tiên nhà hắn.

-Hừ, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, ta cũng sẽ khiến hắn hối hận vì sinh ra trên cõi đời này.

-Đúng đúng vậy, sư muội cứ yên tâm.

Ngọc Lan sư muội nghe bọn hắn nói vậy thẹn thùng che miệng cười duyên, nói:



-Lời các vị sư huynh làm sư muội cảm thấy thật an tâm a, vậy trăm sự ta đành nhờ vào các huynh vậy.

-Đấy....đấy là vinh....vinh hạnh của ta.

Một tên trong số đấy vỗ ngực nói lắp đáp lại.

Ngọc Lan cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng không nói gì, làm bọn hắn cười lớn hơn nhưng không biết trong ánh mắt cô ta lộ ra vẻ chán ghét, khinh bỉ.

"Ấy, không đúng, tính cả ta mới có bốn người, vậy sao họ lại nói đủ rồi”.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn quanh mới phát hiện ra Đinh Mão đang nhắm mắt nằm trong góc.

Dường như có cảm ứng, Đinh Mão cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau khiến hắn đỏ mặt vội quay sang nhìn chỗ khác.

Hmmmm, còn khá trẻ a, Ngọc Lan vẫy tay nhoẻn miệng cười với hắn.

--------

Lúc này bên ngoài kẻ hầu người hạ đã bắt đầu dọn dẹp để khởi hành.

-Gọi bọn họ xuất phát thôi.

-Vâng, hoàng tử.

Trần đội trưởng vâng mệnh đi vào trong chắp tay nói:

-Đã đến giờ khởi hành, mời các vị tiên trưởng tập trung xuất phát.

Nói xong quay người rời đi ngay, đám người Đinh Mão cũng lần lượt đứng dậy bước ra ngoài.

Ba nam nam tử kia vẫn vây quanh Ngọc Lan theo ra ngoài, Đinh Mão thì chậm chạp đi theo sau.

Khi Đinh Mão bước ra ngoài cửa, đập vào mắt là hai cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy, vây xung quanh là cung nữ và binh lính xếp hàng dài.

Đây là lần đầu hắn thấy đội hình xa hoa đến thế, đếm sơ qua cũng hơn trăm người, nối đuôi nhau một hàng dài thẳng tắp.

-Mời các vị tiên trưởng lên ngựa.

Trần đội trưởng cưỡi ngựa đi tới, theo sau là binh lính dắt ngựa theo.



Vì là lần đầu tiên cưỡi ngựa, lên ngựa còn khá dễ nhưng để điều khiến nó theo ý mình muốn lại là câu chuyện khác.

Ngoại trừ hai người có tu vi cao nhất - luyện khí năm tầng, còn dễ dàng điều khiển, Đinh Mão và hai người khác thì khá lúng túng, lắc lư liên tục.

Vẫn may Trần Dũng là người khá tinh tế, cho binh lính đi tới dạy họ và dắt ngựa cho ba người một đoạn mới giúp ba người ổn định hơn.

Lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ khiến Đinh Mão tâm lí có chút hồi hộp, căng thẳng. Nhưng đã năm ngày trôi qua, công việc của hắn chỉ đơn giản là lên ngựa – đi - xuống ngựa – ăn - nghỉ ngơi – lên ngựa – đi - xuống ngựa ăn - nghỉ ngơi.

Vòng lặp như vậy khiến tâm lí họ dần buông lỏng cảnh giác, nếu như đến lúc hoàn thành nhiệm vụ trở về Đại Lan quốc cũng như thế này thì thật là tốt. Bản thân hắn cũng không ưa thích đánh nhau, chém g·iết.

Trong xe ngựa.

-Muội nói xem, cho đến khi trở về hoàng cung, liệu bọn họ có dám động thủ hay không?

Nhìn vào cốc trà trong tay, quận chúa trầm ngâm nói:

-Hoàng huynh, ta cũng không dám nói trước được điều gì, càng gần kinh đô, chúng ta càng nên đề cao cảnh giác, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

-Đúng thế a, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nhưng dù sao chúng ta còn mang cờ hiệu của Thiên Vũ môn, có lẽ chúng sẽ phải đắn đo cân nhắc nên hay không ra tay với chúng ta.

-Ta cũng chỉ mong tốt đẹp được như lời huynh nói.

Vị hoàng tử kia nghe vậy cảm thấy chán nản, ngửa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài xe.

Tranh giành mưu lợi hoàng quyền thật sự quá thảm khốc, là nơi tình thân huynh đệ tỷ muội không bằng một chiếc ghế.

Hắn vốn có suy nghĩ chỉ định làm một hoàng tử rồi thành một vương gia nhàn hạ, nhưng số mệnh sinh ra trong gia đình đế vương, có muốn tránh cũng không thoát được.

Bất giác hắn nhìn về hướng đám người Đinh Mão, ánh mắt lộ ra sự hâm mộ, nếu như hắn là một trong số họ thì tốt, tiêu diêu tự tại, không bị trói buộc bởi vương vị.

Lần này bị triệu kiến về cung, không biết là phúc hay là họa, mà đã là họa thì hắn muốn cũng không tránh được, thôi thì thuận theo ý trời vậy.

May mắn chuyến này hắn còn đi cùng con gái của tam vương gia, để miêu tả vị quận chúa này chỉ có thể dùng hai chữ: kì nữ.

Cầm, kì, thi, họa, binh pháp chiến lược tất cả đều thông tuệ hơn người. Về dung mạo nàng ta trước giờ chưa ai được nhìn thấy, vì cả khi ở trong phủ thì nàng ta cũng sẽ che mặt.

Mà càng như thế lại càng khiến cho người ta tò mò thêm, có người nói vì dung mạo nàng ta xấu xí, trên mặt có sẹo, còn có người lại tung hô nàng ta đẹp như cửu thiên thần nữ giáng thế, nghiêng nước nghiêng thành.

Số người được nhìn thấy chắc có lẽ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Nhưng cho dù có giỏi giang như thế nào cũng vẫn là phận nữ nhi, hôn ước của nàng ta đã được quyết định sẵn sẽ làm cầu nối với nước láng giềng.

Từ cổ chí kim, trước giờ hôn nhân luôn là thứ công cụ gán ghép hai nước lại với nhau, vì lợi ích, vì danh vọng hoặc có thể đơn giản vì hèn nhát, yếu kém với nước khác mà phải làm thế.

Đáng không? Đáng! Rất đáng!

Hi sinh hạnh phúc của một người để đổi lấy lợi ích của cả đất nước.

Hắn cũng cảm thấy tiếc nuối cho người họ hàng này của mình, và cho chính bản thân hắn. Số phận cả hai bị ép buộc phải đi theo con đường đã được định sẵn.

Giá như hắn ta không sinh ra trong gia đình hoàng tộc, giá như năm đó lúc hắn trắc thí không phải là vô căn thì hay biết mấy.

--------

-Dựa theo bản đồ ghi chép, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa tốt đẹp, đi thêm hai ngày đường nữa là chúng ta tới nơi, hoàn thành nhiệm vụ.

Một người trong số ba nam đệ tử kia nói.

-Ta còn cứ nghĩ đây sẽ là một nhiệm vụ gian khổ lắm đấy, thật không ngờ nó lại nhàn nhã như thế này.

-Mà cho dù nó có khó khăn gấp vạn lần đi chăng nữa, chỉ cần có ta ở đây thì mọi việc sẽ ổn thôi.

-Oa, sư huynh, huynh uy mãnh quá a.

Bốn người nói chuyện, cười cợt, khoác lác như chỗ không người.

Đinh Mão nghe họ khoác lác không biết ngượng như vậy cũng chỉ khịt mũi coi như không nghe không biết gì. Một bộ ta không quen họ, không liên quan gì đến ta, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì.

Hắn không biết bản thân càng làm thế càng khiến Ngọc Lan để ý tới bản thân hơn. Thi thoảng lại đưa mắt qua quan sát hắn với ánh mắt tò mò hiếu kì.

- Chuẩn bị dừng xe lập trại dừng chân nghỉ ngơi, đội do thám tiến lên phía trước thăm dò địa hình.

Là mệnh lệnh của Trần Dũng, chuẩn bị dừng xe nghỉ trưa, với thể lực bọn hắn vốn có thể liên tục di chuyển, nhưng với hai người trong xe ngựa thì lại khác.

Mấy ngày qua cũng giúp hắn thành thạo hơn trong việc điều khiển ngựa, không thể nói là thành thạo điêu luyện được, nhưng cũng không cần sự trợ giúp từ ai nữa.

Hắn trao ngựa cho binh lính rồi đi bộ dạo quanh đây.

Phong cảnh nơi này cũng rất đẹp, hắn thích cảm giác được hòa mình vào giữa thiên địa bao la, được ngắm nhìn mọi thứ mới lạ.

Đang lúc Đinh Mão nằm trên tảng đá nhắm mắt tắm nắng thì có tiếng bước chân lạo xạo đạp lá chầm chậm bước tới.

- Vị tiên trưởng này, sao không ra kia thưởng thức bữa tiệc với mọi người, một mình ngồi đây không cảm thấy buồn chán sao?