Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 54: Nếu Lúc Đó Tôi Chết Theo Ngọc Linh...




Lúc chuẩn bị rời đi, anh thấy có điều bất thường. Lộ Nam cùng thuộc hạ lên xe nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó.

Anh là người cầm lái, sau một thời gian rượt đuổi, anh cũng đã chặn được đầu xe hắn.

Cả ba người đi xuống xe để đến phá cửa xe của tên kia, anh nắm cổ áo lôi hắn xuống xe.

"Là ai?"

Hắn ta vẫn im lặng không chịu nói, Lộ Nam phải dùng đến biện pháp mạnh một lúc hắn mới khai ra.

"Tần Phong ...ông ấy kêu tôi theo dõi các người. Xin các người tha cho tôi, ở nhà tôi còn vợ con...vợ tôi đang có thai nên tôi mới..." hắn chắp tay vái lạy.

Nghe hắn nói, Lộ Nam cũng hiểu được nỗi khổ của người đàn ông này. Anh cũng giống hắn, vợ anh cũng đang có thai.

"Vợ tôi cũng đang có thai nên tôi hiểu được nỗi lòng của anh, đi theo tôi...nhất định tôi sẽ giúp anh có tiền lo cho vợ con." anh nói.

"Là thật ạ?"

Thấy Lộ Nam gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý đi cùng anh. Miễn là có tiền lo cho vợ con thì hắn sẽ làm.

"Hai cậu lái chiếc xe này đi." Lộ Nam quay sang nói với thuộc hạ rồi dẫn hắn đi cũng mình.

Suốt quãng đường, anh cùng hắn tâm sự rất nhiều chuyện, hệt như người quen cũ lâu ngày gặp lại.

"...Lộ Nam, xin lỗi cậu, cũng vì tôi tiếp tay cho kẻ xấu mà giờ cậu với vợ cậu mới như vậy. Tôi thật lòng xin lỗi." hắn nói.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, anh lại chạy vội đến công ty, nghe Vi Trà bảo có chuyện cần gặp anh.

Không ngờ ngay khi anh và Vi Trà chuẩn bị lên phòng làm việc nói chuyện, thì Uyển Nhi lại xuất hiện lù lù ở đây.

Cô ta ôm lấy anh và nói: "'Lộ Nam, bây giờ em có thể ở bên cạnh anh rồi, Tô Bắc chết rồi..."



Vi Trà thấy khung cảnh trước mặt, cô nhoẻn miệng cười một cái rồi đẩy Uyển Nhi ra.

"Cô là ai?" Uyển Nhi cau mày hỏi.

Vi Trà hất cằm một cái, cô nhẹ nhàng đáp lại.

"Cô không cần biết tôi là ai? ở đây làm gì? mà chỉ cần biết tôi đến đây để trị mấy con trà xanh như cô...cái loại trơ trẽn, không biết nhục lại còn hại người như cô đáng bị ở tù cho đến hết đời."

Mọi người xung quanh nghe Vi Trà mắng Uyển Nhi cũng tò mò hướng mắt xem, hóa ra người chấn được Uyển Nhi bây giờ đã xuất hiện.

"Cô..." Uyển Nhi đánh nói liền bị Vi Trà chặn lại

"Nín, cô muốn nói gì thì lên đồn công an mà nói về tội danh của mình đi...bảo vệ, đưa cô ta đến đồn công an đi."

Sau khi Uyển Nhi bị đưa đến công an, mọi người đều vỗ tay khen ngợi Vi Trà. Đến cả Lộ Nam cũng bất ngờ trước cô bạn thân của mình.

"Trong trí nhớ của tớ, cậu hiền lắm mà."

"Hiền đúng lúc đúng chỗ, với những loại này thì không hiền được... phải như vậy mới trị được tụi nó." cô nói.

Làm theo lời anh dặn, thuộc hạ mua một vài thứ đem đến cho cô khi ở nhà mới này.

"Chị dâu, thực ra trong lòng đại ca chỉ có mình chị thôi. Anh ấy có nỗi khổ riêng mới phải làm vậy." Trình Khải nói.

"Nếu cậu đến đây chỉ để nói mấy lời này thì cậu đi về đi, chuyện anh ta làm gì cũng không còn liên quan đến tôi nữa, mọi thứ chấm hết rồi."

Tô Bắc cũng trả lại số tiền anh đưa cô hôm đó, cô nói.

"Cầm về đưa anh ta giúp tôi, mấy thứ đó nữa ...đem về hết đi, đừng tưởng tôi không biết anh ta bảo cậu mua tới đây. Để ở đây nhìn trướng mắt lắm." cô nói rồi bỏ đi một mạch về phòng.

Lúc này em trai cô cùng dì giúp việc chứng kiến và nghe thấy hết những đều cô nói, họ cũng biết nếu sau này Lộ Nam có làm gì đi chăng nữa, cũng khó được cô tha thứ.

"Lần này xem ra là khó cho anh rể rồi, chị hai em.." Tô Mộc thở dài nói với Trình Khải.



"Anh cũng đoán trước được việc này, nhìn thấy sờ sờ trước mắt như vậy người vợ nào mà chịu cho được."

Tối khi quay về nhà, anh thấy đồ dùng anh kêu họ mua cho Tô Bắc đều nằm ở nhà, Lộ Nam có chút thắc mắc hỏi.

"Bảo hai cậu mua rồi mang đến đó, sao lại nằm ở đây?"

"Chị dâu không chịu lấy, chị ấy biết là đại ca kêu nên bảo đem về...còn có số tiền này trả lại đại ca."

Trương Hàn nói thêm: "chị ấy còn bảo là sau này có chuyện gì của đại ca cùng không còn liên quan đến chị ấy nữa, kết thúc rồi."

Nghe những lời này, trái tim anh như bị ai bóp chặt, nhói lên từng cơn.

Tô Bắc, liệu anh còn có cơ hội tự tay mình kẹp chiếc kẹp này cho em không? anh còn có cơ hội không?

"Cô ấy...còn nói gì với các cậu nữa không?"

Họ lắc đầu khi nghe câu hỏi này của anh.

"Đại ca, Tô Mộc nói cậu ấy nhất định sẽ giúp anh nhưng không chắc là chị dâu sẽ thay đổi quyết định. Bây giờ chỉ cần nhắc đến tên anh là chị ấy đã không muốn nói chuyện rồi." Trương Hàn nói.

Lộ Nam nở một nụ cười chua chát, đây không phải là những điều anh muốn sao, bây giờ sao lại như vậy. Anh muốn Tô Bắc giận anh rồi bỏ đi, có như thế mới bảo vệ cho cả hai mẹ con khỏi lão Tần.

Bây giờ đúng như ý anh muốn nhưng anh lại đau. Cảm giác không muốn chuyện này đến với anh.

"Nếu như lúc đó tôi chết theo Ngọc Linh thì mọi thứ hiện tại đã không như vậy. Tô Bắc không phải chôn vùi cái gọi là thanh xuân cho kẻ không đáng như tôi, mọi chuyện đều do tôi mà ra." Lộ Nam nói.

"Đại ca, mọi chuyện cũng do trời định đoạt rồi. Vả lại số anh phải như vậy thì dù anh có chết bao nhiêu lần cũng không thành công đâu..."

Lộ Nam nhìn họ rồi mỉm cười.

"Đúng, tôi cũng thường nghe bảo nếu kiếp này gây tội thì kiếp sau trả nhưng tôi không mong như vậy. Tô Bắc đã chịu đau khổ vì tôi ở kiếp này nên tôi hy vọng nếu đúng như mọi người nói có kiếp sau, xin đừng để cô ấy gặp lại tôi."