Mãi đến chiều, Lộ Nam cùng với thuộc hạ đi đến nhà của bà cụ đã cứu vợ anh để cảm ơn bà.
Trước khi ghé, anh cũng mua rất nhiều đồ ăn thức uống mang đến cho bà, thấy Lộ Nam đến bà cụ cũng rất vui vì có người tâm sự.
"Mới nãy cháu nói cháu tên gì? là gì của cô gái đó?"
Anh cười đáp: "cháu tên Lộ Nam ạ, là chồng của Tô Bắc."
Bà cụ gật đầu rồi nói: "có phải ở cổ cháu có một nốt ruồi nhỏ không?"
Sao bà cụ lại biết được điều này? anh có đôi phần ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại. Bởi Lộ Nam cũng tò mò bà hỏi thế để làm gì?
"Vậy đúng là cháu rồi, không ngờ sau bao nhiêu năm bà có cơ hội gặp được hai đứa, càng không ngờ được hai đứa đã là vợ chồng." bà cụ mừng rở nói.
Bà đi lại tủ lấy ra hai con hạc giấy dù cũ kỹ và phai màu. Nhưng đây là quà mà hai bệnh nhi này tặng lúc xuất viện còn đặt biệt khắc tên lên khiến bà nhớ mãi.
"Hai con hạc giấy mày, cháu một cái, Tô Bắc một cái. Lúc đó bà là bác sĩ điều trị cho hai đứa. Lí do khiến bà nhờ đến hai đứa và có ấn tượng cũng vì hai con hạc này. Chỗ này còn ghi tên nữa."
Bà đưa nó cho anh xem. Cầm trên tay con hạc này, anh dường như đã biết được cô bé năm đó anh lỡ hẹn cũng chính là người ở bên anh, chăm sóc anh trong 8 năm qua.
'Gặp nhau rồi kết hôn cũng là cái duyên cái nợ...' câu nói của Thẩm Hạo vang lên trong đầu anh.
"Sao trông cháu buồn thế?" bà cụ hỏi.
Lộ Nam lắc đầu đáp: "cháu chỉ là có chút bất ngờ, nhưng cũng cảm ơn bà. Nhờ bà mà cháu đã biết được một chuyện quan trọng rồi."
Về nhà anh lại đến phòng làm việc tìm lại chiếc kẹp tóc anh cất ở trong hộp. Cầm chiếc kẹp trên tay, anh tự nói chuyện một mình.
"Ở gần em lâu như vậy nhưng anh lại không biết, vẫn là chưa thể đưa cho em chiếc kẹp này. Nhất định anh sẽ sớm đưa nó cho em thôi."'
Thật là trên đời này chuyện quái nào cũng có thể xảy ra được, Lộ Nam cứ nhìn chiếc kẹp tóc ấy rồi nở một nụ cười trên khóe môi.
Vui vì cô bé đó đã xuất hiện, lại còn là vợ của anh. Lộ Nam anh đã không thất hứa rồi.
"Là Tần Phong, đúng. Chính là Tần Phong..."
Xem xong đoạn video đó, bàn tay anh nắm chặt thành hình nấm đấm. Hóa ra là ông ta đã làm ra mọi chuyện.
"Còn một người muốn gặp đại ca."
"Là ai nữa?"
Lúc này một thuộc hạ khác đưa Tiểu Yến vào trong đây, cậu ấy giải thích.
"Mấy ngày đi tìm cô chủ, tôi vô tình đụng phải cô ấy, hình như là bị một băng nhóm truy đuổi nên tôi đã giúp cô ấy trốn thoát."
"Theo như được biết đó là người của lão Tần."
Tiểu Yến tiếp lời: "ông ta biết tôi qua lại với Lâm Mộ Phàm nên nhốt rồi đánh đập tôi, cũng nhờ vậy nên tôi tình cờ biết được ông ta là thủ phạm hại vợ cũ của anh. Cũng là người đứng sau chỉ đạo Uyển Nhi và bây giờ lại muốn nhắm đến Tô Bắc."
"Lộ tổng, xin lỗi vì trước đây đã có những lời không tốt với anh. Cái này tôi khó khăn lắm mới lấy được, trong đây là bằng chứng những chuyện xấu của ông ta.
Cô đưa usb cho Lộ Nam, vừa nhận lấy anh nhanh chóng ghim vào máy tính. Trong đó xuất hiện đoạn ghi âm gốc kể cả cái được chỉnh sửa.
"Lão già khốn khiếp đó, tôi nhất định phải bắt ông ta trả giá."
"Mà này, Tô Bắc cô ấy..." Tiểu Yến chưa kịp nói hết câu, chỉ cần nhìn anh cũng đã đoán được điều cô muốn hỏi.
"Tôi đưa cô ấy đến chỗ an toàn rồi."
"Thế thì tốt, bao giờ anh chiến đấu với ông ta nhớ gọi tôi theo. Đừng coi thường, tôi cũng biết sài cái này."
Cô chỉ về một khẩu súng ở trên bàn. Lộ Nam thấy vậy cũng gật đầu, nhưng trước hết phải để cô ta hồi phục sức khỏe lại đã.
Tô Bắc cùng mẹ và em trai, cộng với người giúp việc lớn tuổi kia ở cùng một nơi. Là do Lộ Nam sắp xếp tất cả.
Anh muốn gia đình cô đều an toàn. Vả lại có mẹ cùng em trai bên cạnh cô cũng sẽ không tủi thân.
Đứng từ xa nhìn cô và mọi người cười nói vui vẻ cũng khiến anh cảm thấy yên tâm, nhưng Lộ Nam không biết Tô Mộc đã phát hiện ra anh.
"Chị hai, em đi mua đồ cái nha."
Thấy Tô Mộc đi đến anh định chạy đi nhưng nào ngờ lại bị cậu nhóc này túm cổ lôi vào một góc khác.
"Tên khốn này, anh còn có mặt mũi đến đây nữa hả? tôi nhất định phải cho anh một trận."
Lúc này Trình Khải cũng như Trương Hàn liền chạy đến ngăn lại.
"Đừng đánh, cậu hiểu lầm đại ca của chúng tôi rồi."
"Chuyện rành rành ra đó, hai cậu còn bênh đại ca của mình? hiểu lầm thế nào chứ?"
Lộ Nam lúc này mới lên tiếng: "anh làm tất cả chuyện này đều có nỗi khổ riêng, không tiện kể cho em được."
Lúc này Tô Mộc mới buông tay ra, cậu ấy nói: "nhưng sao lại không tiện kể, chúng ta cũng là người nhà mà. Nói ra còn tìm cách giải quyết."
"Em cứ biết như vậy là được rồi, đừng hỏi thêm. Thay anh chăm sóc tốt cho cô ấy dùm anh. Bảo Tô Bắc mỗi tối đi ngủ nhớ uống một ly sữa. Anh còn có việc phải làm."
Đi được vài bước anh dừng lại nói: "khi nào Tô Bắc đi khám thai, chụp cho anh xem nữa nhé!"