Tô Bắc vốn dĩ là một thư kí riêng của Lộ Nam-một chàng trai khôi ngô, lạnh lùng làm biết bao cô gái phải gục ngã.
Chính cô cũng không ngoại lệ, dù trước đó biết anh là người đã có vợ nhưng cô vẫn đem lòng yêu anh.
Tô Bắc cũng biết rõ vị trí của mình ở đâu nên cô cũng không dám đi quá giới hạn của mình, dù sao cô cũng chỉ là một người thư kí thấp bé. Có thích anh cũng để trong lòng.
Tính đến nay đã tròn 9 năm vợ anh qua đời và cũng là năm thứ 8 cô trở thành vợ của Lộ Nam.
Người vợ quá cố của anh mất vì tai nạn giao thông, khi đó cô ấy còn mang trong mình giọt máu của Lộ Nam.
Khoảng thời gian ấy chính Tô Bắc là người giúp anh vượt qua nỗi đau ấy.
Tô Bắc khi biết tin cô gái đó qua đời, chính cô cũng bị sốc. Dù sao thì người vợ quá cố của anh cũng rất thương cô, ngày trước cô cũng hay tâm sự và cùng cô ấy đi mua sắm cho em bé mỗi khi Lộ Nam bận.
Sau một năm vợ anh mất, chính anh là người cầu hôn cô, rước cô về nhà này nhưng tại sao anh lại luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cô như vậy?
Liệu trong lòng anh có thật sự coi cô là vợ của anh không?
...
Trên chiếc giường, đôi nam nữ không một mảnh vải che thân quấn lấy nhau.
Người đàn ông mạnh bạo tiến sâu vào nơi đó, cô gái dưới thân cắn chặt môi. Hai tay cô bấu chặt lấy tấm lưng cường tráng của anh để nén cơn đau.
"A..." âm thanh gầm gừ nhẹ của người đàn ông, anh nhanh chóng ra khỏi nơi đó.
Anh không cho vào trong cô
mà lần nào xong việc cũng cho nó ra bên ngoài, bởi anh không muốn cô ấy mang thai con mình.
Ngay khi xong việc, cô liền vào phòng tắm xử lí sạch sẽ thân thể mình rồi đi đến giường ngủ.
Giây phút Tô Bắc vừa nằm xuống kế bên anh và chuẩn bị chợp mắt.
"Ngày mai..." người đàn ông cất giọng.
Cô liền hiểu ý anh, không để anh nói hết câu. Cô đã nhanh chóng đáp lại: "em biết mà, sáng mai em sẽ dậy sớm chuẩn bị."
"Anh yên tâm nhé!" dứt lời cô quay lưng về phía anh, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Chỉ riêng Lộ Nam vẫn còn thức, nhìn thấy cô nằm im, anh đoán chừng là cô đã ngủ rồi.
Lộ Nam nhìn cô một lúc rồi thở dài. Anh vén chăn trên người mình, vào trong phòng tắm thay đồ rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngủ.
Lộ Nam tiến đến một căn phòng trên lầu ba, anh nhẹ nhàng mở cánh cửa ấy rồi bước vào trong.
'Tách' âm thanh bật công tắc của những chiếc đèn trên trần, ánh đèn sáng lên đã làm xua tan bóng tối của nó.
Bước chân của anh chầm chậm bước vào trong, nhìn vào tấm di ảnh của người vợ quá cố mà trong lòng đầy đau xót.
"Ngọc Linh, anh nhớ em...Nhớ cả con của chúng ta, thật sự rất nhớ." Lộ Nam nói.
Dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng anh vẫn không thể quên được cô, một người vợ luôn yêu thương anh.
...
Mới chỉ 4 giờ sáng, Tô Bắc đã thức dậy. Cô nhanh chóng đi sửa soạn rồi chạy xuống bếp chuẩn bị mọi thứ trước khi anh thức dậy.
Danh sách những món ăn cần nấu cho hôm nay cũng được anh ghi rõ ràng. Tô Bắc bắt tay vào làm, một mình cô hì hục trong bếp làm tất cả mọi thứ.
Đến gần 8 giờ 45 phút sáng, cuối cùng cô đã hoàn thành xong buổi cúng giỗ cho Ngọc Linh ngày hôm nay.
Bóng dáng anh cũng xuất hiện, Lộ Nam để tay vào túi thong thả bước từng bước đi xuống lầu.
Anh đi vào trong bếp kiểm tra xem cô đã làm việc anh giao chưa?
"Anh dậy rồi ạ? để em lấy cà phê cho anh." cô nói.
"Ừm."
Thói quen của anh mỗi sáng là uống cà phê, điều này cô đã nắm rõ. Sau khi đưa cà phê cho anh, cô đem những món ăn lên phòng thờ để cúng kiếng.
Khi bưng đến món cuối cùng, điều không may lại xảy ra. Trong lúc cô đang đi thì bị vấp, chiếc đĩa trong tay cũng vì thế mà rơi xuống vỡ tan tành.
'Xoảng' nghe âm thanh ấy, Lộ Nam từ trong bếp chạy ra xem. Anh nhìn thấy cô đang loay hoay dọn dẹp.
"Cô làm gì vậy? có biết hôm nay là ngày quan trọng không hả?" anh quát lớn.
"E...em xin lỗi, em không cố ý. Để em làm lại món khác." cả người cô run rẩy nói.
"Không cần, có bấy nhiêu đó mà làm cũng không xong." nói rồi anh đi một mạch lên phòng thờ, bỏ lại một mình cô ngồi thất thần dưới chân cầu thang.
Bên ngoài cửa lúc này cũng lấp ló bóng dáng của một người phụ nữ-bà ấy là Điềm Hinh, mẹ của Lộ Nam.
Vừa bước vào nhà thấy cô ngồi đó khóc, bà cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Nó lại mắng con sao?"
"Mẹ đến rồi ạ." cô lau nước mắt, vội đứng lên cúi chào mẹ chồng.
"Lộ Nam đâu rồi, kêu nó ra đây đi. Mẹ phải dạy lại nó mới được." bà tức giận nói.
"Đừng mẹ, là do con bất cẩn làm đỗ đồ ăn. Không phải lỗi của anh ấy."
Nghe thấy cô đang muốn bảo vệ cho anh, bà liền nói: "con phải mạnh mẽ lên, làm như vậy rất thiệt thòi cho mình. 8 năm rồi Tô Bắc à."
Bà rất thương con dâu cũ nhưng cũng thương cô con dâu mới này, trong 8 năm qua bà đã thấy cô cố gắng rất nhiều.
Cô cũng thiệt thòi khi không có một cái đám cưới đúng nghĩa, anh chỉ cầu hôn rồi đưa cô về nhà này sống cùng mình.
"Do con làm sai nên bị la, thật ra Lộ Nam cũng rất thương con. Mẹ đừng la anh ấy." cô nói rồi nhanh chóng dọn dẹp chỗ đó trước khi anh xuống.
Điềm Hinh nghe thế, bà chỉ biết thở dài. Bà nói thầm:
'8 năm như vậy mà Lộ Nam vẫn không thể nào dành cho con bé một chút tình cảm sao? người mất thì cũng đã mất rồi. Sao người ở lại phải làm khổ mình và mọi người vậy chứ?'