Đến khi dùng bữa, biết mình phải ngồi chung bàn ăn với cô. Ba chồng tỏ vẻ khó chịu.
Ông rời khỏi ghế đi thẳng một mạch về phòng.
"Lát mẹ đem đồ ăn vào cho ông ấy sau. Con đừng có suy nghĩ nhiều." Điềm Hinh nói.
Sợ con dâu vì hành động ấy của ba chồng sẽ buồn, như vậy cũng ảnh hưởng đến cái thai nên bà phải trấn an cô.
"Cái này dành riêng cho con, là mẹ đích thân làm. Ăn nhiều vào."
"Ba tháng đầu phải bồi bổ cho cả mẹ và bé, con nhớ phải đi đứng cẩn thận, hạn chế di chuyển nhiều..." bà dặn dò.
Lúc này ông nội lên tiếng: "ông đặc biệt rất thích cháu gái, nếu cháu sinh được con gái cho Lộ Nam, ông sẽ dành tặng một miếng đất cho cháu cố và tặng cháu 65% cổ phần ông đang nắm giữ"
"Còn em sẽ tặng thật nhiều váy công chúa cho cháu mình." Lộ Lộ cũng lên tiếng.
Được mọi người trong nhà quan tâm khiến cô như được an ủi phần nào, trước tình cảm của mọi người khiến cô không thể diễn tả hạnh phúc bằng lời.
Lúc này, Tô Bắc đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ thuộc hạ. Cô vội dừng bữa rồi nhấc máy.
(Chị dâu, đại ca có vấn đề gì không. Sao em gọi không được nhỉ?)
"Anh ấy bình thường mà, sao vậy?"
(Có chút chuyện, à mà thôi...Để em gọi lại xem.] dứt lời, cậu ấy vội tắt máy.
"Chuyện gì vậy?" Điềm Hinh hỏi.
"Thuộc hạ tìm anh ấy, không biết là có chuyện gì nữa mẹ." cô thở dài đáp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với thuộc hạ, anh nhanh chóng đến nhà chung của bọn họ. lúc này còn có cả Chu Thiên bạn anh ở đây.
"Chuyện vừa nãy, cậu nói lại tôi nghe." Lộ Nam lên tiếng.
"Bọn em cùng Chu Thiên đi hỏi cảnh sát về vụ án năm xưa rồi nhận được tập hồ sơ. Không biết sao em lại có linh cảm là người này vẫn còn sống nên đã cố gắng đi tìm hắn."
Trương Hàn dừng lại một chút rồi tiếp lời.
"May sao lại gặp hắn ở dưới chân cầu, nhưng mà hắn không tỉnh táo.
"Mấy ông bà sống ở chân cầu bảo là không rõ trước đây hắn sống ở đâu, chỉ biết là hắn bị như vậy từ lúc họ gặp rồi. Lâu lâu lại lên cơn, cầu xin ai đó tha thứ như đã đắt tội với ai đấy."
Lộ Nam sau khi nghe xong liền hỏi: "hắn đâu rồi?"
"Đang ở trên phòng."
Rồi anh cùng Trương Hàn đi lên phòng. Nhìn thấy tên đó ngồi một góc trong phòng. Lộ Nam từ từ tiến lại gần.
"Tránh ra, tránh ra đi. Đừng lại đây." tên đó nói.
"Tôi sẽ không làm gì anh hết..."
Lộ Nam mở điện thoại, vào thư mục ảnh đưa cho hắn coi hình của Ngọc Linh.
"Anh biết người này chứ?"
Mọi người ở phía sau, ánh mắt hóng hớt dõi theo cuộc nói chuyện giữa họ.
Dù hắn điên dại nhưng khi nhìn thấy Ngọc Linh, hắn có chút sợ hãi. Điều này hiện rõ trên nét mặt hắn, càng khiến cho Lộ Nam tin chắc hắn có liên quan đến cái chết của Ngọc Linh.
Anh quay sang nhìn Chu Thiên một cái rồi lại tiếp tục hỏi người này.
"Vậy còn người này? có phải cô gái này kêu anh làm chuyện không nên làm với người kia không?"
"Trả lời tôi đi rồi tôi sẽ cho anh ăn ngon, còn có quần áo đẹp, thật nhiều đồ chơi nữa."
Tên kia hỏi: "thật hả?"
"Anh sẽ cho tôi đồ chơi chứ? đồ chơi bự thiệt bự vậy nè." hắn vừa nói vừa diễn tả.
Lộ Nam cười đáp: "tôi hứa..sẽ cho anh thật thật nhiều đồ chơi."
Hắn chăm chú nhìn một lúc rồi đưa tay lên bịt miệng lại.
"Sao vậy? người đó không cho anh nói hả?"
Hắn nhìn anh rồi gật đầu.
"Nhưng mà ở đây không có người đó, anh nhìn xem. Ở đây có chúng tôi nên không ai có thể làm hại anh đâu."
"Vậy tôi nói nhỏ anh biết nha." hắn nhìn xung quanh với vẻ rất cảnh giác.
"Người đó dữ lắm, lại cao nữa. Ông ấy có một vết sẹo nhỏ ở mắt." hắn nói nhỏ vào tai Lộ Nam.
Ông ấy? nói vậy không phải là nữ. Anh đã trách lầm Tô Bắc? Nhưng đoạn ghi âm đó rốt cuộc là từ đâu?
"Sao thế?" Chu Thiên hỏi.
"Hình như...tôi đã trách lầm Tô Bắc rồi." Lộ Nam thở dài nói.
Buổi tối anh đến nhà chính đón cô về. Đi đường dài cũng khá mệt nên cô đã thiếp đi từ lúc nào, Lộ Nam cũng không đánh thức cô mà tự mình bế cô về phòng.
"Cậu chủ..." vừa định hỏi anh có ăn cơm không? nhưng nhìn thấy anh bế cô trên tay thì giúp việc liền hiểu nên giữ yên lặng.
Anh lấy từ trong tủ một bộ quần áo để giúp cô thay ra cho thoải mái hơn, đặt quần áo lên tủ đầu giường. Anh đi lấy một thau nước ấm lau người cho cô.
Mà hình như cô nghén ngủ, không còn biết trời trăng gì hết. Lộ Nam sau khi làm xong nhiệm vụ, anh ngồi xuống bên giường nhìn ngắm vẻ đẹp của cô.
Không biết khi nhìn vào cô, có ai tin cô đã hàng ba rồi không, nhìn gương mặt vẫn có nét trẻ con.
Nhưng người phụ nữ này đã vì anh mà thay đổi, vì anh mà nhẫn nhịn, chịu đựng, tám năm nhỉ? sao mà cô lại vì anh hy sinh nhiều như vậy?
Nhớ lúc trước không giống cầu hôn mấy. Anh chỉ hỏi: "cô có muốn sống cùng tôi không?"
Vậy mà cô lại cho đó là anh cầu hôn cô, lại chịu về sống chung với anh. Trở thành một người vợ và từ từ len lỏi vào trái tim anh.
Có những giây phút mệt mỏi nhưng ở bên cô là mọi thứ đều tan biến, Tô Bắc cũng rất sợ chuyện đó nhưng vào lần đầu cô cũng chiều theo cảm xúc của anh tất.
Nói thì nghe có vẻ biến thái nhưng sau lần đó anh lại có chút cảm giác, yêu cô gái này hơn và đặc biệt là cơ thể của cô gái này. Bởi thế trong tám năm có những lúc anh đòi hỏi rất cao.
"M.. mèo ngốc." anh nói.