Dù đã ăn rất nhiều vào buổi chiếu nay, thế nhưng Tô Bắc vẫn cảm thấy đói bụng. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Lộ Nam ra khỏi người mình để không làm anh tỉnh giấc.
"Đi đâu đó?" giọng nói của Lộ Nam phát ra.
Anh nghĩ cô sẽ bỏ trốn nên giữ chặt không cho cô đi.
"Cô muốn bỏ trốn đúng không? coi lời nói của tôi..."
"Anh nói khùng điên gì vậy? tôi đói bụng muốn xuống bếp tìm đồ ăn."
Lời của cô cắt ngang lời anh vừa nói. Lộ Nam lúc này mới chịu bỏ cô ra, anh cũng ngồi dậy cùng cô đi xuống bếp.
"Ngồi ở bàn đi." Lộ Nam chỉ tay vào ghế ngay bàn ăn.
Anh lục tủ lạnh tìm kiếm thức ăn sau đó đem rửa sạch rồi nấu cho cô. Tô Bắc trong thời gian ngồi chờ đợi, cô mượn điện thoại của anh chơi game.
"Mật khẩu là gì vậy?"
"Ngày sinh của cô."
Lúc này cô ồ lên một tiếng, không biết là anh đã đổi mật khẩu thành ngày sinh của mình từ khi nào.
Sau khi cô chơi xong vài ván game thì đồ ăn cũng đã xong, Lộ Nam dọn ra bàn cho cô.
"Không biết có hợp khẩu vị với cô không?" Lộ Nam nói.
Tô Bắc nhìn đồ ăn trước mặt, cô cười đáp: "'sống với nhau bao nhiêu năm tôi mới được anh nấu cho ăn đấy."
"Ngày trước khi đi cùng Ngọc Linh, chị ấy kể rất nhiều về anh khiến tôi ngưỡng mộ thật. Anh quả là một người chồng tuyệt vời."
Tô Bắc trải lòng.
"Thật sự tôi cũng không biết mình có tình cảm với anh từ lúc nào? nhưng tôi nghĩ là tôi bị thu hút mỗi khi nhìn anh ngồi làm việc."
"Nghĩ cũng lạ nhỉ? bao nhiêu người ngoài kia, có nhiều người còn đẹp hơn cả anh, họ giỏi hơn anh nhưng tôi không thích. Tôi chỉ thích mỗi anh. Tình yêu khó lí giải nhỉ?" cô cười đáp.
Chắc đó cũng là cái duyên, nhưng mà anh không biết đến bao giờ anh và cô bé năm xưa có duyên gặp lại. Chiếc kẹp tóc vẫn còn chưa kịp tặng cô bé ấy nữa.
Thời gian đó vì bị bệnh, lại có duyên nằm cùng phòng nên anh có bầu bạn với cô bé đó. Sau thì anh lại xuất viện sớm hơn nên trước khi đi đã hứa răng.
'Nhóc con, dù xuất viện nhưng anh sẽ quay lại tặng cho em một cây kẹp tóc. Em phải mau khỏe mạnh đó. Nhớ là chờ anh nha.'
Nhưng đến khi anh quay lại, cô bé ấy cũng đã rời đi. Thế là chiếc kẹp ấy vẫn ở yên chỗ anh.
Bây giờ cô bé kia chắc cũng đã có gia đình của mình, trở thành một người xinh đẹp.
...
Sáng hôm sau, anh đưa cô đến nhà chính gặp mọi người. Để cho Tô Bắc ở đó chơi với họ rồi cũng mau chóng đến công ty.
"Chiều tôi sẽ đến đón cô."
"ปท."
Cô gật đầu đáp rồi xuống xe, phải đến lúc Tô Bắc vào nhà rồi thì anh mới yên tâm chạy đi.
Đang lái xe đến công ty, anh lại nhận được cuộc điện thoại từ Chu Thiên.
(Đến công ty gấp, Uyển Nhi đang làm loạn ở đây này.)
"20 phút nữa."
Anh đáp rồi tăng tốc độ.
(Công ty)
"Các người mau gọi Lộ Nam xuống đây gặp tôi. Tôi phải nói chuyện với anh ấy."
"Cô có thôi đi không." giọng nói của Lộ Nam cất lên.
Ánh mắt đầy sự giận dữ nhìn về phía cô ta.
"Giải quyết vụ này đi, tôi đi xử lý vết thương." Chu Thiên đáp.
Vì ngăn cản Uyển Nhi nên anh đã bị cô ta cào trày tay. Cô ta hệt như con chó điên cứ la hét rồi đòi lên phòng làm việc cúa Lộ Nam.
"Lộ Nam, anh mau nói em biết. Người đêm qua là ai?" Uyển Nhi nắm cổ áo anh, cô ta hét lớn.
Anh vội gỡ tay cô ta ra, chỉnh lại quần áo rồi nói: "liên quan đến cô sao? dù tôi có lên giường với bao nhiêu người cũng là chuyện riêng của tôi."
"Anh..." cô ta tức đến độ không nói thành lời.
Vào lúc Lộ Nam chuẩn bị rời đi, cô ta đã chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Anh có thể một lần yêu em được không? Ngọc Linh cũng đã mất, còn Tô Bắc cũng không hề xứng với anh. Chỉ có em xứng với anh thôi, Lộ Nam. Em muốn ở bên anh, muốn trở thành người phụ nữ của anh..."
Lộ Nam không thể nào nhịn cười trước câu nói của cô ta, anh gỡ tay cô ta ra khỏi người mình rồi đáp.
"Đời này Lộ Nam tôi chỉ yêu hai người, trước đây là Ngọc Linh và hiện tại chỉ có Tô Bắc. Cô nói Tô Bắc không xứng với tôi?"
"Cái không xứng ấy có tên trong giấy đăng ký kết hôn, người tôi và gia đình chọn. Được gia đình đích thân đi hỏi cưới. Còn cô đừng có ảo tưởng nữa, nói cho cô biết bao năm qua tôi chăm sóc cô vì lời hứa với chị cô thôi."
Chỉ vì lời hứa thôi sao? cô ta không muốn tin, anh chì là đang nói dối thôi.
"Không...anh nói dối, Lộ Nam. Anh đang nói dối đúng không?"
Uyển Nhi vừa chạm vào người đã bị anh hất ngã ra đất, Lộ Nam gằng giọng nói.
"Tôi không yêu cô, mọi chuyện tôi làm đều vì lời hứa. Là lời hứa cô hiểu không? đừng có cố chấp không hiểu lời tôi nói."
Dứt lời anh bỏ đi không thèm quay lại nhìn cô ta. Uyển Nhi vì cục tức này nên quyết định phải cho người theo dõi anh để tìm ra cô gái kia là ai.