Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 49: Nhóc Có Vẻ Thích Chú?




Tô Bắc làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống bếp để ăn sáng, cô nhìn thấy trên bàn có một đĩa miến xào cua.

Ngồi vào bàn ăn thưởng thức mà tấm tắt khen ngợi, cái này còn ngon hơn cả nhà hàng làm nữa. Tô Bắc buộc miệng hỏi.

"Ai làm miến xào cua ngon vậy? hôm sau có thể nấu món này cho tôi được không?"

Lan Chi cười đáp: "bếp chính của chúng ta hôm nay là cậu chủ đấy ạ!"

Tô Bắc tròn mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Là Lộ Nam nấu cho cô?

"Cô chủ biết không, hôm qua là cậu chủ bảo bọn em mua nguyên liệu. Lúc sáng tụi em chỉ phụ cậu ấy sơ chế nguyên liệu còn nấu ra thành phẩm đều là do cậu ấy làm hết."

Lan Chi lại tiếp lời: "nếu có cậu chủ ở đây, được nghe cô khen món cậu ấy nấu thì cậu ấy sẽ vui lắm."

"Ừm..." Tô Bắc đáp rồi tiếp tục ăn cho xong bữa.

(Buổi trưa]

Lộ Nam quay về nhà với cô, một phần muốn ở gần Tô Bắc hơn, phần khác là chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai.

"Ngày mai tôi sẽ đi công tác vài ngày, cậu với mấy người khác ở nhà trông chừng cô ấy thật tốt. Hạn chế cho Tô Bắc đi ra ngoài."

"Vâng, đại ca."

Lúc Trương Hàn định ra khỏi phòng làm việc, vừa mới cầm vào tay nắm cửa. Lộ Nam lại nói.

"Chờ chút, chuyện tôi nhờ cậu tìm bác sĩ tâm lý cho tên kia sao rồi?"

"Em đã tìm được rồi, ngày tới sẽ tiến hành, quá trình này bọn em sẽ ghi âm lại cho đại ca."

"Được rồi, sẵn cậu ra ngoài kêu Tô Bắc vào đây giúp tôi."

Trương Hàn sau khi rời đi cũng không quên làm theo lời đại ca của mình dặn dò. Rất nhanh sau đó Tô Bắc cũng đi đến phòng làm việc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói: "cửa không khóa."

Ngay khi vừa vào trong, anh không để cô kịp lên tiếng mà gọi cô đến chỗ anh. Dù có chút khó hiểu nhưng cô vẫn làm theo.

"Á...Lộ Nam, anh làm cái trò gì vậy?" Tô Bắc trừng mắt nhìn anh.

Đột nhiên lại kéo cô ngồi xuống đùi anh khiến cô bị giật mình, cô rất sợ hành động lúc nãy sẽ ảnh hưởng đến cái thai.

"Anh bỏ tôi ra coi."



"Ngồi im, để anh ôm em một chút thôi."

Hóa ra gọi cô vào đây chỉ có vậy thôi hả, anh ta bị khùng hay gì?

"Nếu gọi tôi vào đây..."

"Tô Bắc, anh xin lỗi em."

Lời của anh nhanh chóng cắt ngang lời cô đang nói, nghe câu xin lỗi của Lộ Nam. Cô có chút bất ngờ.

"Anh hồ đồ không tìm hiểu mọi chuyện nên khiến em đau lòng, anh xin lỗi Tô Bắc. Ngày mai anh đi công tác, em ở nhà đừng chạy đi lung tung, anh cũng giúp em hẹn lịch khám thai rồi..."

"Đợi anh về, rồi đưa em đi có được không?"

Cô ừ một tiếng để đáp lại Lộ Nam, nhưng sao cô có cảm giác rất lạ, khi Lộ Nam nói ra những lời này cô cứ thấy thế nào ấy.

"Anh đi công tác bao lâu?" cô quay lại nhìn anh.

"Có lẽ là 3 ngày, sẽ nhanh thôi. Mà em có thích gì không? anh mua cho em."

Cô lắc đầu đáp: "'quà cáp làm gì? chỉ cần anh đi rồi trở về bình an là được. Giữ đúng lời hứa đưa tôi đi khám thai."

"A, sáng nay cũng cảm ơn anh nấu bữa sáng cho tôi. Nó rất ngon"

Nghe cô khen món mình nấu, anh cảm thấy rất vui. Lộ Nam nhìn ngắm gương mặt cô rồi đưa tay lên vuốt ve.

Bất ngờ, anh kéo cô gần hơn rồi phủ lên đôi môi một nụ hôn. Hương vị này vẫn vậy, luôn khiến anh đắm chìm trong đó.

Bàn tay lại không yên phận luồng vào áo của cô, phủ lên đó mà xoa nắn. Do đang cô thai nên cơ thể cô cũng rất nhạy cảm.

Tô Bắc đánh mạnh vào người anh vì sợ anh không kiểm soát rồi đi quá giới hạn nhưng cái tên này vẫn cứ lì khiến cô cũng bất lực.

"Lúc nãy em đánh anh hơi đau đấy, chỗ này do em cào anh này."

"Ai bảo anh cứ làm mấy cái hành động đó, tôi sợ anh lại mất kiểm soát ngăn anh không được"

"Anh biết chỗ này đang có một bảo bối, làm sao anh lại dám để con bị gì chứ? em ngốc quá đi." Lộ Nam vừa sờ bụng của cô vừa nói.

"Mẹ tìm cách cứu con đi, con không thể ở đây được." Mộ Phàm nói.

Bà giận dữ quát hắn: "là đứa nào ngu ngốc, mày tự mà chịu. Tiền ở công ty hao hục quá nhiều vì mày và con mày rồi, bây giờ hai đứa kia nó thắng rồi."

"Cũng do mẹ chứ đâu, tự mẹ giành nuôi với cô ta làm gì?" hắn trách bà.

"Nó là con mày đó cái thằng ngu này."



"Thì còn biết nó là con của con nhưng thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi, mẹ cứu con ra đi, con..."

Dù hắn có cầu xin thế nào thì mẹ hắn cũng không thể làm gì được. Bất ngờ, điện thoại trong túi đổ chuông.

Bà ta sau khi nghe điện thoại cũng sốt sắng chạy về công ty.

Vừa dừng xe trước cổng công ty, đã có rất nhiều báo chí bu quanh bà đến nổi phải có người hộ tống bà ta mới vào trong được.

"Mong bà giải thích về tin tức đó."

"Tin tức đó là sao vậy ạ?"

"Hãy cho chúng tôi lời giải thích?"

Phía sau vẫn có rất rất nhiều câu hỏi được họ đặt ra. Và chỉ trong 5 phút cũng đã có gần trăm bài báo nói về tập đoàn Lâm Thị do bà điều hành ăn chặn tiền, lộ hồ sơ mật,...

Thẩm Hạo và Châu Nhã Nhã hiện tại đang trong mối quan hệ rất tốt. Nghe bảo cô đã về với Lộ Nam ở một nơi mới, bọn họ sau phiên tòa cũng sắp xếp thời gian đến thăm cô.

"Chị tỉnh lại lúc nào, sao không báo cho em biết?"

"Mới đây thôi, nhưng nhờ có sự chăm sóc của anh ấy. Chị mới tươi tắn được như vậy." Nhã Nhã nhìn về phía

Thấm Hạo.

"Dạ, chị gọi Thẩm Hạo là..."

Thẩm Hạo lúc này cười đáp: "quên không nói với cậu, mình và cô ấy đang trong giai đoạn tìm hiểu."

Tô Bắc nghe vậy liền nở nụ cười hạnh phúc, cô mừng vì Nhã Nhã đã có hạnh phúc mới và Thẩm Hạo-bạn cô cũng tìm được tình yêu của đời mình.

Lúc họ vẫn đang nói chuyện, Lộ Nam từ trong bếp đi ra, tay còn đang cầm một chén súp vừa nhờ giúp việc nấu cho cô.

"Em ăn liền cho nóng."

Lâm Tuấn vừa thấy anh, bàn tay đã níu áo của anh và nhìn chằm chằm. Sợ tên này sẽ khó chịu nên Thẩm Hạo định gỡ tay cậu bé ra.

Thật không ngờ, Lộ Nam lại nói: "tôi có thể bế thằng bé một chút chứ?"

"Anh ấy thích trẻ con lắm, cậu cứ để anh ấy bế đi." Tô Bắc nói.

Lâm Tuấn được Lộ Nam bế trên tay liền cười với vẻ khoái chí, bình thường anh cứ nghĩ trẻ con sẽ sợ mình nhưng nhóc này thì không, thậm chí chân còn đạp đạp vào người anh.

"Nhóc có vẻ thích chú nhỉ? vậy chú đưa nhóc đi chơi nhé?"