Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 46: Làm Chuyện Quan Trọng




"Cậu chủ mới về!"

Nghe giúp việc nói, Tô Bắc quay đầu nhìn thì thấy đúng là anh đã về, trên tay còn xách một hộp bánh.

"Hai cô xuống dưới đi, tôi ở đây cùng cô ấy được rồi." anh nói.

Sau khi họ rời đi, Lộ Nam tiến đến đưa hộp bánh vừa mua cho cô. Tô Bắc nhận lấy cũng không quên nói lời cảm on.

Giây tiếp theo vì sợ cô lại nghĩ sai ý của mình, anh đã vội vàng lên tiếng: "đừng nghĩ tôi làm mọi thứ kể cả việc mua bánh cho cô là vì còn tình cảm. Tôi chỉ đang muốn tốt cho con tôi."

"Ngày nào đứa bé còn ở trong bụng cô, nó vẫn phải sống nhờ vào cô."

Tô Bắc nghe thế, cô cười nói: "anh quá lo rồi, nếu tôi không cần đứa nhỏ này, tôi đã bỏ ngay từ lúc biết sự xuất hiện của nó rồi. Anh yên tâm đi, tôi đã nói sẽ sinh nó ra thì tuyệt đối không thất hứa."

Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ hài lòng với câu nói của cô.

"Nhớ lấy lời cô vừa nói, nếu con tôi có chuyện gì. Tôi dù có phải xuống địa ngục cũng sẽ không để cô sống yên ổn đâu."

Đã trải qua nỗi đau mất con một lần nên anh rất sợ cái cảm giác đó, bây giờ anh luôn cầu nguyện từng ngày đứa bé này sẽ được sinh ra bình an vô sự.

Không quan trọng việc nó là trai hay gái, chỉ cần nhìn thấy con là anh đã hạnh phúc lắm rồi.

(Lộ Nam bỗng nhớ lại)

"Anh nói xem chúng ta sẽ đặt tên con là gì?"

"Nếu là con trai chúng ta sẽ đặt tên là Lộ Nhật Dương, con gái sẽ lấy họ của em, đặt là Trương Khả Ái."

•*•

Uyển Nhi đợi mãi vẫn không thấy Lộ Nam trở về nhà, bàn ăn đầy ấp những món cô ta đã cất công chuẩn bị từ sớm, giờ cũng đã nguội lạnh hết rồi.

Hay là gọi cho Lộ Nam, hỏi xem anh ấy tối nay có về không? vừa nghĩ Uyển Nhi lập tức lấy điện thoại gọi cho anh.

Đợi mãi một lúc anh cũng đã nhấc máy, cô ta vui mừng nhanh chóng hỏi: "tối nay anh có về nhà không? em có nấu rất nhiều món anh thích."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới có tiếng trả lời, Tô Bắc giả giọng đáp lại.

(Anh ấy đang tắm, mà cô là ai vậy? vợ anh ấy à?)



'Đang tắm?' vậy là bọn họ chuẩn bị làm việc kia sao. Vừa nghĩ đến, Uyển Nhi không kìm được sự tức giận.

"Cô với chồng tôi đang làm gì vậy hả? tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Cô mau đưa điện thoại cho chồng tôi."

Tô Bắc ở bên kia nghe cô ta gào lên bảo mình là vợ liền không nhịn được, cô cười lớn trong điện thoại, loại phụ nữ như cô ta đúng là trơ trẽn.

(Con mụ điên kia, la hét cái gì đó? nếu đã cất công nấu đồ ăn như vậy, chi bằng cô cứ ngồi đó ăn hết số đồ ăn mà cô làm đi. Tối nay anh ấy sẽ không về đâu.]

(Anh ấy tắm xong rồi, chúng tôi còn phải làm chuyện quan trọng nữa. Tôi cúp máy nhé!]

"Cô dám?...alo...alo."

Cái con khốn kia là ai mà lại dám khiêu khích cô chứ? nếu cô mà bắt được nhất định sẽ cào mặt nó ra.

Uyển Nhi vì bực tức trong lòng liền hất đổ hết tất cả đồ ăn xuống đất cho thỏa cơn tức giận, cái vị trí này cô sẽ không để kể khác cướp được.

"Vừa rồi nói chuyện với ai đấy?" Lộ Nam hỏi.

"Người đó là ai, anh cũng biết mà."

Coi lịch sử cuộc gọi thấy Uyển Nhi vừa gọi đến, anh liền hiểu ra, cộng với thái độ vui vẻ của cô hiện giờ chắc hẳn lúc nãy đã khiêu khích người con gái kia điều gì rồi.

Lộ Nam nhướng mày nói: "xem ra miệng lưỡi cô dạo này cũng khá nhỉ? vừa nãy khiêu khích cô ta điều gì mà khiến cô vui đến vậy?"

"Bị anh nhìn ra rồi, nhưng tôi nào dám chứ."

Cô lại tiếp lời: "tôi chỉ đơn giản nói hai chúng ta đang làm chuyện quan trọng thôi...mà anh đừng để người khác dễ dàng nhận vơ là vợ mình như vậy chứ, không trừng anh đây đã có chục cô vợ rồi đấy." Tô Bắc nói.

Xem ra anh vẫn chưa hiểu hết về cô, nhưng điều này lại làm anh cảm thấy cô thú vị hơn trước đây rất nhiều.

Lúc này Lan Chi đã đem sữa lên cho cô.

"Cô chủ, đến giờ uống sữa rồi." cô ấy nói vọng vào.

"Vào đi."

Được sự cho phép, cô ấy mới dám mở cửa ra để đưa ly sữa cho Tô Bắc. Sau khi uống cạn ly sữa, cô đặt lại trên khay để Lan Chi mang xuống.



"Anh cũng về phòng mình đi, tôi còn phải đi ngủ nữa." Tô Bắc vẫn chưa đóng cửa mà đợi anh đi ra.

Lộ Nam cau mày nhìn cô tỏ vẻ khó chịu, anh nói: "trên giấy tờ chúng ta vẫn là vợ chồng, đến cả chồng ngủ với vợ mình cô cũng không cho phép điều này?"

Nếu anh ta đã nói vậy cô cũng không muốn cãi, Tô Bắc vội đóng cửa phòng lại rồi trèo lên giường đi ngủ. Cả ngày hôm nay cô cũng thấm mệt rồi.

Tiểu Yến thấy dạo gần đây, lão Tần có chút khắc khe với cô ta. Lão kiểm soát cô còn thuê cả vệ sĩ trông chừng cô.

Phải chăng lão đã biết bí mật gì của cô ta có phải không?

Còn Lâm Mộ Phàm dạo gần đây không gọi điện cho hắn ta được, không biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì nữa?

"Chồng yêu, anh đến rồi à." vừa nhìn thấy lão bước vào, cô vội chạy đến ôm chầm lấy lão.

"Mấy hôm nay, người ta nhớ anh lắm. Nhớ nhất là hương vị đó." cô ta khẽ nói vào tai lão.

Lão Tần đẩy Tiểu Yến ra, lão nới lỏng cà vạt rồi đi thẳng lại ghế sofa ngồi vắt chéo chân.

"Có thật là nhớ tôi, hay em nhớ đến người khác?"

"Người ta nhớ anh thật mà, anh không tin sao?" cô ta làm ra dáng vẻ giận dỗi với lão.

Lão Tần nhoẻn miệng cười một cái rồi nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, chiếc váy hai dây màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng phát sáng của cô ta.

Chiếc thắt lưng của lão bị vứt xuống, khóa quần cũng kéo xuống để lộ ra lớp quần bên trong. Lão bảo cô ấy lại chỗ mình rồi kéo cô ta quỳ xuống.

"Dùng cái miệng nhỏ này chăm sóc nó đi, nếu em làm tôi hài lòng thì tôi sẽ tin em."

Lão ngã lưng tựa vào ghế để bắt đầu tận hưởng khoái cảm do cô ta mang đến. Hiện tại lão muốn chà đạp cô gái này đến khi chán thì thôi.

Từ lúc con trai Lâm Mộ Phàm của bà bị nhốt vào trại giam, bà vẫn đang tìm cách để cứu con mình ra. Hôm trước gặp mặt Thấm Hạo, hăn đã nói sẽ theo vụ này đến cùng.

Bà càng tìm cách cứu con mình, hắn càng muốn cho cậu ta vào tù còn cả việc giành quyền nuôi dưỡng Lâm Tuấn của Châu Nhã Nhã. Hắn cũng sẽ giúp cô ta.

Mọi thứ đến nhanh khiến bà cũng không kịp trở tay, Thẩm Hạo hắn có lợi thế hơn Lâm gia rất nhiều. Ba của hắn làm lớn, quen biết rộng nên khi ra tòa phần thắng sẽ thuộc về bọn họ.

Mẹ Lâm cũng không ngờ đến cô ta lại quen được hắn, bây giờ bắt bà đến cầu xin bọn họ, chả khác nào hình ảnh của bà trước giờ vứt cho chó ăn?

Đang lúc bối rối lại nghe Lâm Tuấn cứ khóc đòi mẹ khiến bà ta càng thêm bực, bà quát: "riết rồi nhìn mặt mày cũng giống con mẹ của mày, có nín không hả hay muốn tao vứt mày ra đường?"