Chương 7: Hẹn gặp lại, bạn của ta
…
Mười vạn năm là thời gian quá dài để nhớ rõ hết những gì đã xảy ra. Nhưng Tóa Sổ vẫn không quên rằng mình từng được nhân loại cứu mạng, khi đó nó vẫn còn là một chú rồng con.
Nhưng đã mười vạn năm trôi qua.
Mười vạn năm đấy! Làm cách nào mà con cháu của tên ấy còn tồn tại? Và hơn hết là vẫn nhớ được việc mà ngay cả nó – một Chúa rồng– cũng suýt quên đi?
‘Dòng họ tên này ăn cái quái gì mà nhớ dai đến thế?’
“…”
Mọi nghi hoặc của Tóa Sổ đều tan biến khi Vũ An Long đưa ra di thư mà tổ tiên ông truyền lại. Bằng ánh mắt của một vị Chúa tể của loài rồng, Tóa Sổ dễ dàng nhìn ra thời gian tồn tại của mảnh da. Điều đó càng chắc chắn hơn khi nó dùng ma thuật Long Nhãn để kiểm tra lại.
Tóa Sổ đành ngậm ngùi gạt bỏ ý định sử dụng vũ lực. Nhiều năm về sau, vị rồng già này cảm thấy mình thật may mắn, khi đã có một quyết định sáng suốt đến như vậy. Vì nếu ra tay, có lẽ nó đã…
Đối với Tóa Sổ lúc ấy, làm hại con cháu của người có ơn cứu mạng mình đồng nghĩa với việc đi ngược lại với tự tôn của Long tộc. Ân phải trả, oán phải đền – Đó chính là đạo lý cơ bản nhất mà ngay cả “bọn ruồi” cũng có thể hiểu được.
Dùng tiền để đổi lấy sự yên thân – Là kế hoạch thứ hai mà cụ rồng dùng đến.
Nhưng đáng tiếc! Chẳng được bao lâu thì biện pháp này đã thất bại toàn tập. Tên c·hết tiệt ấy tiêu sạch số tiền mà Tóa Sổ đưa cho chỉ trong vài ngày, và sau đó “vị Chúa tể đáng thương” lại tiếp tục vòng lặp “được” vay nợ.
Tóa Sổ cảm thấy sức khỏe lẫn trí tuệ của bản thân ngày càng giảm dần theo thời gian tiếp xúc với Vũ An Long.
Liệu rằng có phải nó đang bị Vũ An Long lừa gạt? Có khi nào người từng cứu mình và tên này là một? Ông ta là một kẻ bất tử và sở hữu sức mạnh lớn lao?...
Để xác định nghi vấn của mình, con rồng già lén dùng phép thuật kiểm tra lên Vũ An Long.
‘Sao có thể cơ chứ?’ – Tóa Sổ không thể tin nổi.
"..."
Một kết quả khiến nó rất bất ngờ: Tên nhân loại này còn yếu hơn cả một con ‘mèo lớn’.
Vậy hắn ta đến đây bằng cách nào?
Việc một tên yếu đuối như thế vượt qua được ngọn núi Lay – Nơi đầy rẫy những quái vật cao cấp khiến cho Tóa Sổ cảm thấy đau đầu.
Một điều vô lý!
Bỏ qua các nghi vấn không có đáp án lẫn những kế hoạch bất thành của mình, lão rồng già đành ngậm ngùi học cách chịu đựng để chung sống với Vũ An Long.
Ngoài ra, còn một lý do nữa – Vũ An Long nấu ăn rất ngon.
Tuyệt ngon!
Ngon đến mức khiến một con rồng như Tóa Sổ cũng phải nghiện.
“…”
“Chỉ lần này thôi! Lần cuối cùng, ông hãy cho ta vay với lãi cao cũng được! Ta đồng ý trả góp! Dự án lần này của ta nhất định sẽ thành công mà!”
Đang miên man giữa những dòng kí ức đau thương suốt một thế kỷ qua, Tóa Sổ bị kéo về với thực tại bởi giọng nói như đấm vào tai của Vũ An Long.
Tần suất lảm nhảm của tên này ngày một tăng lên, và những gì hắn nói cũng ngày càng khó hiểu.
Tóa Sổ đã ngộ ra một chân lý khi trải qua sự giày vò trong “quãng đời địa ngục” mà nó sẽ không bao giờ quên: ‘Sống lâu cũng chẳng thể khiến não bạn to ra!’
“Vũ An Long!”
Vũ An Long im bặt và nhìn về Tóa Sổ.
Có một vài vết sẹo khá to đã in sâu trên cơ thể con rồng già. Lớp vảy tía đỏ sần sùi bao phủ lên thân hình khổng lồ hằn rõ dấu thời gian. Những chiếc răng sắc nhọn kia giờ cũng đã ngả màu. Cặp mắt vàng, hơi thở oai nghiêm, đôi cánh dài và rộng lớn. Tứ chi cơ bắp cùng móng vuốt đầy dũng mãnh, hay một hàng vẩy như những chiếc gai nhọn dựng lên, trải từ lưng đến tận chớp của đuôi…
Tất cả những điều đó cũng không thể bộc lộ hết sự uy nghiêm, khí thế hay sức mạnh thật sự của một Chúa tể rồng, nhưng cũng đủ để bất cứ sinh vật nào cũng phải cảm nhận được sự uy h·iếp cực kỳ khủng kh·iếp.
Một tồn tại tuyệt đối.
“Ngươi nghĩ gì về cuộc sống?” – Một câu hỏi.
“Ta sẽ dùng tất cả kho báu này để đổi lấy một lời hứa, ngươi có chấp nhận không?” – Một thỏa thuận?
“Ta đồng ý!” – Một lời hứa hẹn!
Vũ An Long chấp nhận ngay lập tức.
Không hiểu vì lòng tham lam mãnh liệt đối với kho báu hay vì cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của người bạn già, ông đã đồng ý ngay dù chưa biết điều kiện kia sẽ là gì.
Đó có thể là tính mạng của ông?
Linh hồn của ông?
Hay bất cứ điều gì khác chăng?
Ông cũng chẳng quan tâm.
Kèm theo sự ngạc nhiên của mình, Tóa Sổ cười lớn trước cái gật đầu chóng vánh kia của Vũ An Long. Giọng cười của nó vang vọng khắp núi rừng dãy Lay.
“Ngươi chưa biết ta muốn ngươi hứa điều gì, nhưng vẫn đồng ý? Ngươi không sợ sao?”
‘Sợ? Ngươi có biết thứ đáng sợ nhất là gì không? Đó là sự cô độc!’ – Nhưng Vũ An Long không hề nói ra những suy nghĩ ấy, ông chỉ lắc đầu. Bộ dạng của ông lúc này hoàn toàn thay đổi so với một Vũ An Long Đa Cấp “mồm năm miệng mười” hằng ngày.
Tóa Sổ tiếp tục: “Thế, vẫn là câu hỏi lúc nãy - Ngươi nghĩ gì về cuộc sống?”
“Cuộc sống?” - Khẽ ngập ngừng một thoáng như suy nghĩ, Vũ An Long đáp: “Đó là một quãng đường dài mà bất ai phải cũng đi qua, và đích đến của nó là… c·ái c·hết!”
“Hình như điều đó chỉ đúng một nửa đối với ngươi?”
Vị Chúa rồng đầy thâm ý liếc nhìn Vũ An Long.
Đã hơn trăm năm trôi qua, nhưng ngoại hình của tên trung niên này vẫn như lần đầu tiên ông và nó gặp nhau.
Vẫn khuôn mặt ấy cùng dáng vẻ của một kẻ tuổi độ bốn mươi. Nếu có điều gì thay đổi thì chính là mái tóc đen khi xưa giờ đã dài và rối hơn nhiều.
Trước câu hỏi ấy, Vũ An Long không đáp, chỉ nở một nụ cười.
“Còn ta thì vẫn phải già đi. Dù là một con rồng, thì ta cũng đã sống quá lâu rồi, và ta cảm nhận rằng thời gian của mình… sắp hết!” – Tóa Sổ thì thầm.
Vũ An Long vẫn lặng im ngồi nhìn vị Chúa rồng khổng lồ trước mặt – Người bạn đã bên ông hơn trăm năm qua. Tuy lão ta hơi cộc cằn, khó chịu và có đôi chút keo kiệt… nhưng trong thâm tâm ông vẫn tồn tại một chút gì đó gọi là ‘tình cảm’.
Vũ An Long hiểu rõ “thời gian” trong lời của Tóa Sổ mang hàm nghĩa gì.
“Thời gian…” – Vũ An Long thở dài.
“Những ngày tháng ngươi đến sống cùng ta, mặc dù tên khốn kiếp nhà ngươi thật phiền phức. Nhưng thực sự ta cũng cảm thấy rất vui… vì có được một - người - bạn!”
Cuộc sống không giống cuộc đời!
“Hết cách rồi sao?” – Vũ An Long hỏi, ông thật sự không tin rằng với quyền năng của Tóa Sổ, nó lại chẳng tìm ra được giải pháp để kéo dài sự sống cho mình.
“Hahả! Dù sao thì ta cũng đã tồn tại quá lâu rồi. Ta chỉ tiếc nuối một điều mà mình còn dang dở, và nó cũng chính là việc mà ta muốn giao lại cho ngươi!”
Vũ An Long không đáp, ông thể hiện như đấy chính là sự đồng ý của mình.
“Đó là…”
Sau khi nói ra những nguyện vọng cuối của bản thân, Chúa rồng vĩ đại Tóa Sổ dần mờ ảo.
Vũ An Long ngước nhìn người bạn già của mình đang từ từ trở thành những đốm sáng, tan vào hư vô.
Dường như lão rồng già đang mỉm cười với ông.
Trước khi người bạn của mình hoàn toàn biến mất, đôi môi Vũ An Long khẽ mấy động:
“Hẹn gặp lại, bạn của ta!”
… oCo …