Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sùng Súy La

Chương 8: Hoành Sóc Giang Sơn, Cáp Kỷ Thu




Chương 8: Hoành Sóc Giang Sơn, Cáp Kỷ Thu

---oCo---

Vừa dùng xong bữa tối liền bị gọi đến – Sùng Súy La cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết ngoan ngoãn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn lấy sư phụ của mình đang bận loay hoay cạnh thùng tắm gỗ, tay liên tục thả vào nhiều loại thảo dược.

Thường xuyên ngâm lấy nước thuốc để rèn luyện thể cốt cùng với chút kiến thức ít ỏi về y học, nhưng lúc này gã cũng không nhận ra được thầy mình đang phối trộn loại nào. Dù vậy, điều đó cũng không ảnh hưởng gã nhìn ra độ trân quý của dược liệu.

Bỗng Vũ An Long lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lìm

“Thời cổ, võ giả cũng không hề có chân kình” – Giọng ông trầm ấm, từ tốn như đang kể lại một câu chuyện thuở xa xưa – “Bọn họ tu luyện một thứ gọi là khí huyết”

Nói về nói, tay ông vẫn đều đều thả dược vào trong.

“Muốn kích phát khí huyết, ngoài dược liệu võ giả cần phải có một thân thể mạnh mẽ, cùng với một loại máu của chân thú làm thuốc dẫn. Chân thú càng mạnh, khí huyết kích phát ra lại càng nhiều”

Tạm ngừng chốc lát, ông xoay người lại nhìn vào vị học trò đang chăm chú lắng nghe bên cạnh.

“Vừa đúng lúc, đệ tử của ta lại vừa vặn thích hợp” – Vũ An Long mỉm cười.

Đến lúc này Sùng Súy La cũng đã hiểu, đây hoàn toàn là vì gã mà chuẩn bị.

Thứ nhất, ‘Thời cổ, võ giả cũng không hề có chân kình’ – Gã đúng lúc cũng vậy.

Không biết vì lý do gì, chân kình trong cơ thể gã đều bị hệ thống chuyển hóa thành một loại năng lượng khác. Tuy nhiên, uy lực võ kỹ của gã cũng không hề giảm đi, mà lại còn tăng thêm. Điều này, ngay cả sư phụ của mình, Sùng Súy La cũng không hề nói ra.

Như một cách để tưởng nhớ về cố hương, gã gọi thứ năng lượng ấy là Lam.

Kế tiếp, ‘Muốn kích phát khí huyết, võ giả cần phải có một thân thể mạnh mẽ’ – Trải qua sự chăm chỉ rèn luyện, thường xuyên ngăm tắm nước thuốc kèm theo tác dụng của ‘Linh hồn yếu đuối’ thân thể gã hoàn toàn đáp ứng đầy đủ điều kiện này.

Về phần cuối cùng, ‘một loại máu của chân thú làm thuốc dẫn’. Mặc dù không biết chân thú là con mèo, con chó nào nhưng Sùng Súy La cũng không hề bận tâm. Sư phụ gã nếu dám nói như vậy thì chắn chắc là ông ấy đã có chuẩn bị.

“Được rồi, sau khi ngâm mình thì uống cái này vào. Ngay thời điểm khí huyết bị kích phát thì hãy vận chuyển theo tâm pháp là được” – Nói rồi, Vũ An Long đưa cho học trò mình một vật, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ngâm người trong thùng tắm, Sùng Súy La cầm trong tay cái bình sứ nhỏ, lại cảm thấy nó có chút nặng nề.

Bởi có câu ‘Ân tình như núi’ mà.

“…”



Vừa mở nắp ra, gã đã ngửi thấy một mùi cực kỳ tanh nồng. Bên trong bình sứ nhỏ chứa lấy một giọt máu đỏ tươi. Không chút chần chờ, Sùng Súy La nuốt nó vào. Thoáng chốc, bụng gã đã nóng lên như lửa đốt, máu tủy sôi trào, da dẻ đỏ bừng. Không những vậy, trên người còn toát ra tầng tầng khói trắng.

Vội vàng vận chuyển tâm pháp, Sùng Súy La hoàn toàn cảm nhận được cỗ nhiệt lượng tựa như một con rồng đầy cuồng bạo, cấp tốc di chuyển khắp toàn thân.

‘Đây chính là khí huyết sao?’

Cỗ khí huyết này đi đến đâu, kinh mạch nhanh chóng mở rộng ra đến đó, gân cốt như được tẩy luyện. Ỷ vào thân thể mãnh mẽ, Sùng Súy La cũng không hề có chút nào thống khổ mà ngược lại, bản thân còn cảm giác khắp người thư sướng.

Gã nhận thấy được một cỗ sức mạnh đang dần thức tỉnh bên trong mình.

Làn da gã đôi lúc lại ánh lên màu đồng, tuy rằng còn rất nhạt.

Hơn năm giờ đồng hồ trôi qua.

*Keng! Chúc mừng túc chủ lên cấp 11* - Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

‘Không phải hôm nay vừa lên cấp sao?’

Sùng Súy La cảm thấy khá bất ngờ, phải biết rằng gã đã tốn thời gian mấy tháng mới đề thăng từ cấp 9 lên 10.

“Đây là tạp chất?” – Gã có chút ngạc nhiên khi thấy cả người nhớp nháp thêm một tầng mỏng manh bụi bẩn, vì vẫn cứ tưởng thứ này chỉ là do mấy lão tác giả bịa đặt ra mà thôi.

Nhanh chóng tẩy rửa rồi mặc vào quần áo, họ Sùng hí ha hí hửng tìm đến sư phụ của mình. Nhìn thấy tên học trò của mình đã kích phát thành công khí huyết, bước vào Nhị phẩm, Vũ An Long cũng có chút vui mừng. Như thế thì...

“Tốt! Đã vậy, ngày mai…”

Lời ấy như sét đánh giữa trời quang.

Sùng Súy La cũng không nhớ rõ mình đã trở về phòng như thế nào. Ngồi ở trên giường, gã lẳng lặng thừ người như một gã mất hồn, bên tai lúc này chỉ còn lời người thầy văng vẳng…

‘Tốt! Đã vậy, ngày mai con xuống núi đi’

‘… ngày mai con xuống núi đi’

‘… xuống núi đi’

‘… xuống núi’

XUỐNG NÚI?



Tại sao phải xuống núi chứ? Gã còn đang dự định cẩu thả thêm vài năm, sau đó chẳng phải ra ngoài liền vô địch rồi. Nhiều tiểu thuyết đều là như vậy cơ mà, nhưng vì cớ chi đến gã lại không theo lối cũ?

Lừa người! Đời đếch như là truyện.

Vì để nhanh chóng thăng cấp, suốt hai năm qua Sùng Súy La đều cố gắng luyện tập cùng săn g·iết dã thú. Nhưng Vũ An Long lại cho rằng, việc gì cũng cần phải căng chặt có độ. Cho nên nhân dịp tên học trò của mình đã thành công kích phát khí huyết, ông quyết định tống cổ gã xuống núi, lăn lộn giang hồ đi thôi.

“Tại sao chứ?”

Sùng Súy La than thở, thở than.

“Hay là mình giả bệnh nhỉ?” – Gã chợt nhớ đến tuyệt chiêu ngày xưa mà mình thường dùng để cúp học. – “Nhưng cũng không được”

Ý định này lại c·hết ngay từ trong trứng nước, đơn giản vì sư phụ gã cũng vừa vặn là một vị tài giỏi đại y sư.

Mặc dù ông ấy đã nói rằng ‘… Trong giang hồ, tuy thực lực hiện giờ của con cũng chưa phải vô địch, nhưng cũng đã đủ để lăn lộn.’ nhưng cũng không khiến gã an tâm.

Đủ lăn lộn?

“Ta tin cái khỉ!”

Sùng Súy La rõ ràng, mỗi lần trong truyện hễ mà nói đến câu đó là y như rằng sẽ có đủ thứ chuyện phiền phức sẽ tìm tới – Nhưng nếu đã không thể thuyết phục được quyết định của sư phụ mình, gã chỉ còn cách thuận theo ý thầy.

“Đành phải sử dụng kế hoạch B thôi”

Vừa lẩm bẩm, gã vừa quyết định mở ra gói quà trưởng thành,

“Đừng làm ta thất vọng”

*Keng! Mở ra ‘Gói quà trưởng thành’ thành công*

*Nhận được: 200 Đồng*

*Nhận được: Thẻ kỹ năng ngẫu nhiên x2*

*Nhận được: Hấp huyết tinh kim x1*



*Nhận được: Bách khoa toàn thư x1*

“Hai thẻ kỹ năng?” – Sùng Súy La thốt lên vì bất ngờ. – “Thời tới! Thời tới rồi! Haha”

Gã hiện tại vốn cũng đã sở hữu hai cái kỹ năng.

Đầu tiên là ‘Linh hồn yếu đuối’ từ gói quà dành cho người mới.

Cái còn lại cũng là một bị động kỹ năng tên gọi ‘Nghệ thuật chiến đấu’ Sùng Súy La nhận được khi gã đạt cấp độ năm.

Tác dụng thì cũng không có gì to tát, đơn giản chỉ là cho gã tùy ý sử dụng chiêu thức bất kể là dạng v·ũ k·hí gì đi nữa. Ví dụ như lấy tay để thi triển kiếm chiêu, hay dùng chân để đá ra đao pháp chẳng hạn.

Tuy rằng cả hai cũng chỉ là kỹ năng bị động, nhưng hiệu quả mà nó đem lại thì chẳng khác gì g·ian l·ận cả. Do đó, một lần lại cho hẳn gấp đôi khiến cho Sùng Súy La bỗng có cảm giác thời tới cản không kịp.

Thần Tài đến! Thần Tài đến!

Gã cũng không chờ đợi thêm nữa, nhanh chóng mở nó ra.

*Nhận được: …*

Còn chưa kịp nghe rõ nó là gì thì tầm mắt của gã đã tối sầm đi. Tuy vậy, Sùng Súy La cũng không chút hoang mang, bởi vì đây chỉ là quá trình nhận lấy kỹ năng mà thôi, gã cũng đã quen dần với điều này.

Vừa lấy lại ý thức, một cỗ tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi gã, bên tai hắn tràn ngập những âm thanh hò hét, chửi rủa, tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau, giọng la cùng rên rỉ,… đầy hỗn loạn.

Lọt vào tầm mắt của gã là một vị nam nhân tay cầm trường giáo, áo giáp trên người đã đầy rẫy những vết rách cùng loang lỗ máu tươi, đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn lấy bầy kẻ thù đông đúc.

Đối diện là đếm không hết kẻ địch đang nhìn lấy hắn, có căm thù, cũng có sợ hãi.

Thấy cảnh tượng hùng vĩ ấy, Sùng Súy La không khỏi nhớ đến câu nói: ‘Một người thủ ải, vạn kẻ khó qua’.

“Họ Phạm, ta khuyên ngươi nên khoanh tay chịu trói đi” – Bên kia chiến tuyến, bỗng có kẻ lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa đôi bên.

Người đàn ông khinh miệt nhìn lấy quân thù, chẳng thèm đáp lời mà chỉ chậm rãi đưa tay lên cổ, vạch một đường.

Nhìn thấy cảnh đó, quân địch tức giận muốn rách cả khóe mắt.

“GIẾT!!!” – Chúng gầm lên, xông về phía trước.

Trong tình thế ấy, Phạm tướng quân vẫn không hề nao núng mà chỉ khom người khẽ hạ thấp gối xuống, đồng thời chậm rãi kéo mũi giáo về phía sau… rồi nhẹ giọng ngâm nga,

“HOÀNH - SÓC…”

Sau lưng ông, ngọn cờ ‘Trần’ phấp phới tung bay.

---oCo---