Chương 6: Những con rồng có ghét lũ ruồi không?
“Sư phụ, tối nay có thịt hổ” – Sùng Súy La toe toét nói cười.
Đúng vậy, bây giờ ông ấy đã là sư phụ của gã.
“Ùm, con xử lý đi”
“Vâng”
Vũ An Long nhìn Sùng Súy La đang loay hoay xử lý bữa tối, ánh mắt chất chứa nhu hòa.
Đã hai năm, đứa bé gầy gò ngày nào giờ đã thành một cậu thanh niên với thân hình săn chắc đầy những khối cơ, cao hơn cũng to lớn hơn.
Đối với vị ‘đồ đệ nhặt’ này, tâm tính lẫn ngộ tính đều khiến ông rất hài lòng.
Tâm tính cẩn thận, làm việc chu đáo, chăm chỉ đồng thời lại rất biết hiếu kính.
Ngộ tính rất cao, từ những việc vặt vãnh, kỹ thuật săn bắn cho đến rèn luyện công phu quyền cước, hay thực chiến… mọi thứ ông dạy cho, cậu đều tiếp thu rất nhanh, nói là ‘Học một hiểu mười’ cũng không quá.
Sùng Súy La đang bận bịu với đống ‘nguyên liệu nấu ăn’ cũng không hề hay biết sư phụ mình đang nghĩ gì. Từ khi đi đến thế giới này, không rõ vì hệ thống tồn tại hay là do kỹ năng ‘Linh hồn yếu đuối’ cường hóa, hoặc vì một nguyên nhân nào khác mà đầu óc của gã ngày càng ngày càng tốt hơn,
‘Chỉ đáng tiếc…’ – Vũ An Long khẽ thầm than.
Chỉ đáng tiếc không biết vì nguyên cớ gì, người đệ tử này của ông lại không thể tu luyện được chân kình.
Mà đối với một vị võ phu tu không có chân kình, chẳng những cảnh giới về sau một bước khó đi, uy lực chiêu thức cũng kém xa tít tắp những người cùng cấp mà đồng thời, con đường võ đạo cũng xem như triệt để đứt đoạn.
Đây là điều mà Vũ An Long mãi xoắn xuýt trong lòng.
‘Nhưng cũng không phải là hết cách’
Nghĩ đến đó, ông bỗng nhớ đến thứ mà lão bạn già của mình để lại, dòng ký ức như ùa về…
‘Những con rồng có ghét lũ ruồi hay không?’
Chẳng biết khi nhận được câu hỏi đó, những đồng loại khác sẽ có đáp án ra sao, nhưng đối với Tóa Sổ – một Chúa rồng, câu trả lời của nó là “Có!”. Nó cực kì ghét những con ruồi.
Sự ồn ào của chúng làm cho đôi tai của Tóa Sổ ù cả lên.
“Này Tóa Sổ, ngươi có đang nghe ta nói không hả?”
Uể oải nghiêng cái đầu to lớn của mình, Tóa Sổ lười biếng liếc nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.
“Ngươi có thể câm mồm không? Lải nhải liên tục suốt cả tháng rồi không thấy mệt à?”
Đúng thế! Đây chính là “con ruồi” mà Tóa Sổ đang nhắc đến.
Tóa Sổ đã từng nghĩ rằng, hiếm có sinh vật nào mà lại chẳng hề run sợ khi đối diện một con rồng, với tri thức cùng sức mạnh của bản thân đã được trui rèn qua thời gian dài hơn một trăm thiên niên kỷ, nó đã luôn tin như vậy.
Nhưng… quan điểm đó đã sai.
Ngay khi gặp nhau cách đây hơn trăm năm, tên khốn trước mặt chỉ xem nó là một con thằn lằn to xác chứ không phải là giống loài vĩ đại trong truyền thuyết.
“Nè lão rồng già, cho ta mượn ít tiền đi!” – Đến bây giờ, câu nói ấy như vẫn còn văng vẳng bên tai Tóa Sổ.
“Chúa tể vĩ đại của ta ơi! Chỉ cần ngươi đầu tư cho ta, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ được gấp đôi, gấp ba thậm chí là gấp năm số tiền đã bỏ ra…”
Khi nghe đến những lời này, hơi thở của con rồng già dần trở nên dồn dập, rít qua những kẽ răng, cặp mắt vàng hằn lên từng tia máu. Nó gầm lên và dùng đầu đập mạnh vào hang động. Cả ngọn núi rung chuyển một cách dữ dội, vách tường đá cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.
Tóa Sổ cố bình tĩnh lại.
Một con rồng vĩ đại như nó không thể c·hết vì tức giận.
Thật ra, những câu nói khốn kiếp kia chẳng phải đến từ hồi tưởng mà là hiện thực. Và tên trung niên với bộ mặt gian tà ẩn sau nụ cười ấm áp kia, cũng không phải là ảo ảnh trong quá khứ. Hắn đã và đang ở đây, lải nhải suốt hơn trăm năm chỉ vì muốn vay tiền từ một con rồng.
“Này này! Già rồi thì phải biết lo giữ gìn sức khỏe chứ!”
Trước cảnh con rồng khổng lồ Tóa Sổ đang nổi điên, tên nhân loại bé nhỏ kia vẫn “bình chân như vại” xem là chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
“Ta nói rồi, người già các ngươi làm sao thật là cố chấp Tóa Sổ à? Ta đã thuyết phục lâu như vậy! Cổ cũng đã khô, hơi cũng đã cạn, thế mà nhà ngươi vẫn không chịu cho ta vay là thế nào?” – Hắn khẽ liếc nhìn núi vàng – “Có nhiều tiền như vậy, để ở đây lâu ngày ngươi không sợ nó bị gỉ sét hay sao?”
Ngay lập tức, Tóa Sổ ném một ánh nhìn đầy tức giận về phía “con ruồi” lắm mồm này.
Nếu Sùng Súy La có mặt ở đây vào giờ phút này, chắc chắn gã sẽ nhận ra người đàn ông này.
Phải, kẻ đấy chính là Vũ An Long, một tên c·hết tiệt đã đã to gan làm phiền Tóa Sổ suốt hơn trăm năm ròng rã, và hiện giờ thì ông ta đang dám dán chặt đôi mắt thèm thuồng vào gia tài của nó, cùng mớ nước miếng nhễu nhão chảy xuống từ khóe miệng.
Kho báu của một Chúa rồng thật sự khó có thể diễn tả hết bằng lời.
Vàng bạc? Châu báu? Những thứ ấy có thể nhìn thấy bất cứ nơi đâu trong hang động to lớn này như cỏ rác.
Các loại đá quý: Hấp huyết, không gian, phong ấn hay thậm chí là thời gian,… thì nhiều không kể siết.
Những quyển sách với vẻ ngoài cổ xưa…
Hay đủ loại v·ũ k·hí từ kiếm, cung, giáo, mác,… cho đến khiên, búa, liềm, rìu,… được chế tạo đầy tinh xảo. Xếp lẫn lộn cạnh mấy bình dược chế là các mặt hàng thủ công độc đáo khác, nằm ngổn ngang ở khắp mọi nơi.
Ngoài ra, còn rất nhiều, rất rất nhiều thứ khác nữa…
Khẽ liếm mép khi nhìn vào số tài sản đồ sộ ấy, Vũ An Long tự hỏi thật sự thì lão rồng già Tóa Sổ còn cất giấu những báu vật quý hiếm đến nhường nào nữa chứ?
Trong quá khứ, để kiếm nguồn vốn đầu tư cho dự án vĩ đại “Multi-Level Marketing” của mình, ông đã không ngại quãng đường xá xa xôi hiểm trở, trèo đèo lội núi, vượt qua biết bao nhiêu loại quái vật mới có thể đi đến được tận nơi này.
Vì sự nghiệp vay tiền, Vũ An Long bất chấp tất cả, dù cho đó có là việc lừa gạt Tóa Sổ – một Chúa rồng đi chăng nữa.
Ngay cả những quái vật “khủng kh·iếp” như mèo hay chó cũng chẳng thể cản ngăn được ông, huống chi đây chỉ là một con thằn lằn to xác trong mắt Vũ An Long. Thậm chí gã đàn ông với vẻ ngoài bốn mươi này, đã từng có ý nghĩ c·ướp tiền của Tóa Sổ.
Sau cùng thì ông đã không làm vậy.
Vì dù gì đi nữa, “mượn” vẫn là điều đúng đắn hơn.
Nhưng có trả hay không? Ai mà biết cơ chứ?
“Giàu mà keo!”. – Vũ An Long lẩm bẩm trong khi Tóa Sổ đang trừng mắt nhìn mình.
Nếu đau tim có thể g·iết c·hết một con rồng, thì Tóa Sổ chắc chẳng thể sống trong suốt thời gian “được” vay tiền. Chỉ ngắn ngủi trong vòng trăm năm, những cơn giận sôi máu của nó còn nhiều hơn cả quãng đời trước đây cộng lại.
Nó cảm thấy tính mạng của bản thân đang bị đe dọa.
Cũng không phải vị Chúa rồng chưa từng nghĩ đến việc g·iết quách “con ruồi” phiền phức này.
Chỉ là do tên nhãi kia nói rằng: Hắn chính là con cháu của người từng cứu mạng nó trong quá khứ.
Cứu mạng nó? Trong quá khứ?
Mười vạn năm là thời gian quá dài để nhớ rõ hết những gì đã xảy ra. Nhưng Tóa Sổ vẫn không quên rằng mình từng được nhân loại cứu mạng, khi đó nó vẫn còn là một chú rồng con.
Nhưng đã mười vạn năm trôi qua.
Mười vạn năm đấy! Làm cách nào mà con cháu của tên ấy còn tồn tại? Và hơn hết là vẫn nhớ được việc mà ngay cả nó – một Chúa rồng– cũng suýt quên đi?
‘Dòng họ tên này ăn cái quái gì mà nhớ dai đến thế?’
… oCo …