Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 8




Cuối cùng trợ lý Tiểu Vương cũng chú ý đến bảo an đang che chắn ở cửa, nhíu nhíu mày: “Anh đứng ở đây làm gì?”

Bảo an há miệng thở dốc, không biết nên nói như thế nào.

Hiện tại trong đầu anh ta đều đang suy nghĩ sẽ viết đơn từ chức như thế nào.

“Không có việc gì, anh đi làm việc tiếp đi.”

Tô Ký Chu không phải là người hẹp hòi. Biết là hành vi của bảo an không được tốt, ông cũng không thèm để ý.

Ông vỗ vỗ bả vai bảo an, ngữ khí lại không nghe cảm xúc gì: “Làm việc cho tốt đấy.”

Nói xong, ông ôm Vãn Vãn vào đại sảnh công ty.

Chờ đến khi thang máy xuống rồi, Tô Ký Chu bỗng nhiên hỏi: “Tôi nghe nói mấy năm nay có rất nhiều người giả dạng tôi, sao lại như thế?”

Tiểu Vương sửng sốt mới phản ứng lại mà giải thích: “Toàn là mấy công ty nhỏ, họ không có lịch hẹn trước, nhưng lại muốn gặp Tô tổng bàn chuyện hợp tác.”
Tiểu Vương có chút kỳ quái, dò hỏi: “Chủ tịch, sao ngài đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?”

Tô Ký Chu nghĩ đến chuyện vừa rồi, ho nhẹ hai tiếng, cười cười: “Không có gì, vừa rồi đứng nói chuyện phiếm cùng bảo an ở dưới lầu, tên nhóc đó nói cho tôi biết.”

Tiểu Vương: “???”

Lúc này đến phiên Tiểu Vương chấn kinh rồi.

Từ bao giờ mà chủ tịch sẽ đi nói chuyện phiếm cùng một bảo an nhỏ nho vậy?

Vừa gặp mặt còn không biết, để ý kỹ rồi mới phát hiện chủ tịch của bọn họ, đúng thật là không giống ngày trước.

Trước kia làm việc, tuy rằng gương mặt nói chuyện trông có vẻ hiền hoà, ở chung rất tốt, nhưng là trợ lý đi theo Tô Ký Chu nhiều năm như vậy. Cậu ta biết rất rõ Tô Ký Chu bề ngoài thì bình dị gần gũi, kỳ thật lại rất khó mà ở chung.

Thế mà nay chủ tịch trở về, lại giống như biến thành một người khác vậy.
Mắt thường đều có thể thấy được, tính tình không chỉ dễ nói chuyện, mà khắp người còn tản ra hơi thở của người cha hiền từ.....

Tiểu Vương theo bản năng nhìn thoáng qua bé con đang nằm ở trong lòng ngực Tô Ký Chu, không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ ba năm này, chủ tịch cùng phu nhân nhìn mấy đứa con trai ở nhà, mà buồn lòng không thôi. Vì thế, không kìm lòng được mà lại sinh thêm?

Cuộc sống ngày thường của Tô Ký Chu luôn rất kín tiếng. Thế nên Tiểu Vương chỉ biết Tô Ký Chu có một người phu nhân cùng một người con trai lớn Tô Khởi Hoài. Ngoài tin tức này ra thì không còn biết gì nữa, kể cả truyền thông báo chí cũng vậy.

Mặc dù Tiểu Vương là trợ lý, nhưng cậu cũng không rõ lắm về đời sống riêng tư của Tô Ký Chu.

Tô Ký Chu cũng chưa từng nhắc đến.

Có điều, chủ tịch sẽ thường xuyên ở trước mặt bọn họ mà phát cẩu lương, không chừa một ai.
Tiểu Vương há miệng thở dốc, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhịn không được hỏi: “Đứa nhỏ này là...?”

Có vẻ như là Tô Ký Chu đang chờ đến câu hỏi này vậy, ông vén lên một nụ cười trên khóe miệng, dịu dàng đáp lại: “Đây là con gái nhỏ của tôi, Vãn Vãn.”

Vãn Vãn cũng nhìn theo, bé con không có sợ chút nào mà dứt khoát nói: “Cháu chào chú~”

Trong lòng Tiểu Vương giống như bị cái gì đó đánh trúng. Cậu cảm giác hô hấp không thông, mặt có chút đỏ ửng.

“Chào, chào Vãn Vãn.”

Một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại nói lắp ở trước mặt một đứa trẻ.

Thấy mọi người đều yêu thích con gái nhỏ nhà mình như vậy, Tô Ký Chu tự hào hết sức.

Đi vào văn phòng đem Vãn Vãn đặt ở trên chiếc sô pha mềm mại.

Nhưng mà lần đầu tiên Vãn Vãn đến một nơi cậu như vậy, chân nhỏ có chút không an phận.

Cô nhóc chỉ ngồi trên sô pha trong chốc lát, sau đó chân ngắn nhỏ bước lạch cạch cạch cạch đi đến bên cửa sổ.

Tất cả cửa sổ của tập đoàn Tô thị đều là loại cửa sổ tảng lớn sát đất.

Văn phòng nằm ở trên cao tầng, tầm nhìn càng thêm rộng lớn. Hơn nữa văn phòng rộng tới 300m², Vãn Vãn chạy mấy cái vòng quanh cửa sổ là đã thấm mệt.

Tô Ký Chu một bên làm việc, một bên chú ý đến con gái. Ông thấy con gái mệt tới le lưỡi ra, vội vàng nói: “Đi lấy cho Vãn Vãn ly nước ấm, tiện thể mang chút điểm tâm lại đây.”

Tiểu Vương nhanh nhẹn gật đầu rồi đi ra ngoài.

Một lát sau, cậu ta bưng một ly nước ấm kèm theo một mâm điểm tâm đi tới.

Vừa thấy điểm tâm, bụng Vãn Vãn đã bắt đầu đánh trống.

Tô Ký Chu giật giật khoé môi.

Ông nhớ không lầm bữa sáng còn chưa qua 2 tiếng mà ta?

Bé con này, vậy mà lại đói bụng?

Sao đói nhanh thế?

“Bảo bối, con ăn chút điểm tâm lót bụng trước đi. Chờ ba hết bận rồi lại dẫn con đi ăn cơm, có được không?”

“Được ạ ~”

Biết người cha già rất bận rộn, Vãn Vãn cũng không nháo đòi ba chơi cùng mình. Cô nhóc làm một con sao biển lông xù xù ngồi trên đệm mềm, duỗi tay cầm bánh ngọt nhỏ.

Bé con ăn đến ngon lành, nhịn không được mà đưa cho người cha già nhà mình nếm thử.

“Ba, ba nếm thử bánh này đi.”

“Ba, cái này cũng ngon nữa.”

“Ba, há mồm a cái nà ~”

Lúc đầu, Tô Ký Chu còn cảm thấy sung sướиɠ mà ăn hai miếng. Kết quả lại không nghĩ tới bánh bột nhỏ giống như tìm được chuyện gì mới mẻ, liên tục đút bánh ngọt cho ông.

Bản thân ông vốn không ăn nhiều, nhưng lại bị đút ăn tới no luôn rồi.

Đợi tới khi Vãn Vãn đút lần nữa, Tô Ký Chu không một chút do dự mà từ chối đứt khoát.

“Bảo bối à, con tự mình ăn đi ha.”

Vãn Vãn nghiêm túc nhìn người cha già nhà mình vài cái, thấy đối phương thật sự không muốn ăn nữa. Lúc này mới đem bánh ngọt nhét vào miệng của mình.

Ở nơi người khác không thể nhìn thấy, Tô Ký Chu ngồi ở trên ghế làm việc mà nhẹ nhàng thở ra.

Vãn Vãn cắn từng miếng từng miếng bánh ngọt nhỏ. Mỗi lần Tô Ký Chu nhìn về phía cô nhóc đều bị Vãn Vãn phát hiện.

Bánh bột nhỏ ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi về phía ông.

Qua một lát, đoán chừng là Vãn Vãn ngồi không yên được nữa, đi đến trước mặt Tô Ký Chu, đôi chân nhỏ lay chiếc đùi người cha già: “Ba, con muốn đi ra ngoài một chút.”

Tô Ký Chu cũng không nghĩ nhiều.

Rốt cuộc Vãn Vãn đã chơi ở trong văn phòng tận mấy tiếng đồng hồ.

“Tiểu Vương, cậu dẫn Vãn Vãn đi dạo ở trong công ty đi.”

“Vâng.”

Nói rồi, cậu ta thật cẩn thận mà dắt tay bánh bột nhỏ. Ngay lập tức đã bị tay của đứa nhỏ trước mặt làm cho kinh ngạc.

Vừa mềm vừa trắng, đây là trẻ con à?

Nhưng cậu ta vừa mới ra khỏi văn phòng đã bắt đầu thấy hối hận.

Đứa nhỏ vừa thoát khỏi tầm mắt của người cha già là giơ chân chạy đi mất.

Đừng nhìn bé con này chỉ có 3 tuổi thôi, nhưng mà chạy một cái là không thấy đâu cả.

Mắt thấy sắp mất dấu đứa nhỏ, cậu nhanh chân vội vàng đuổi theo. Lại thấy bé con đột nhiên vướng chân ngã xuống đất.

Tim của Tiểu Vương như muốn nhảy ra ngoài.

Tiểu tổ tông này nhỏ như vậy, không phải sẽ khóc đấy chứ?

Tiểu Vương không một chút do dự mà bế bé con lên.

Cậu kiểm tra trên dưới hết một lượt, xem xem Vãn Vãn có bị thương chỗ nào hay không. Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Vãn Vãn.

Bé con chu môi lên cao cao, trong mắt là một tầng hơi nước.

Xong rồi.

Tiểu tổ tông của chủ tịch sắp khóc đến nơi rồi!

Đại não Tiểu Vương trống rỗng, một câu an ủi mà cậu còn không nhớ nổi, chỉ có thể ngơ ngác ôm người lên.

Dù có xảy ra bão tuyết, cậu vẫn ôm khư khư trên người, không có buông xuống. Lúc này, Tiểu Vương lại thấy bé con hít hít cái mũi, vươn đôi tay vỗ tay đôi chân của mình, hận sắt không thành thép mà nhìn nó: “Hừ, đều tại mày!”

Tiểu Vương: “......” Trẻ con bây giờ đều đáng yêu như vậy sao?

Đợi Vãn Vãn dạy dỗ đôi chân của mình xong, thì bé con bắt đầu xoắn mông nhỏ đòi xuống đất.

Tiểu Vương sợ hãi bé con sẽ té ngã lần nữa, có nói thế nào cũng không chịu buông bé xuống.

Nhưng mà cô nhóc vẫn kiên trì muốn mình tự đi, phải đảm bảo bản thân sẽ không chạy loạn nhiều lần. Tiểu Vương mới nửa tin nửa ngờ mà thả người xuống, để bé con đi đằng trước.

Vãn Vãn không có nuốt lời, dọc theo đường đi ngoan không được.

Tiểu Vương đi ở phía sau, đột nhiên trong túi truyền đến một trận tiếng chuông. Cậu vừa mới tắt điện thoại thì một người đàn ông mặc bộ đồ vest đi tới.

Hai người gặp nhau trò chuyện trong công việc chốc lát. Người đàn ông tây trang như nghĩ tới điều gì, bất giác hỏi: “À, phải rồi trợ lý Vương, sao anh lại tới nơi này vậy?”

Tiểu Vương cười cười: “ Tôi đang giúp chủ tịch trông chừng đứa......”

Tiếp đó, Tiểu Vương nhìn trên hành lang rỗng tuếch, hai mắt cậu trợn tròn lên.

Đứa nhỏ đâu!!!