Tiểu Vương làm lạc mất con của sếp cũng không dám giấu diếm.
Cậu vội vàng chạy về nói cho Tô Ký Chu.
So với Tiểu Vương, cả người căng thẳng. Tô Ký Chu lại bình tĩnh rất nhiều.
Để bé con đi ra ngoài, ông đã đoán trước được sẽ có kết quả này.
Vì thế, ông bảo Tiểu Vương lưu ý đến nơi bé con xuất hiện ở trong nhóm trò chuyện của công ty.
Mà bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc.
Tô Vãn Vãn cầm miếng bánh kem nhỏ mềm mại trên tay, một ngụm cắn một cái, ăn 2 miếng giải quyết xong bánh kem nhỏ.
Tô Khởi Hoài xoa xoa hốc mắt lên men, hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: “Em là ai? Sao lại vào được đây?”
Vãn Vãn nghe vậy, ngước mắt nhìn lại.
Trong văn phòng, Tô Khởi Hoài ngồi ở trên một chiếc xe lăn, khoác trên người một bộ âu phục màu đen, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt mà nhìn thẳng về cô gái nhỏ trước mắt, vừa lạnh nhạt vừa xa cách.
Vãn Vãn cũng không thấy sợ hãi, cầm lấy khăn giấy ướt bên cạnh lau tay mình. Sau đó, chân nhỏ của cô nhóc bước ngắn chạy đến bên người Tô Khởi Hoài, tay làm động tác bấm ngón lưu loát.
Ngay sau đó, bé con lộ ra một nụ cười ngọt ngào, trả lời: “Em bấm tay tính toán, tính ra được anh là anh cả của Vãn Vãn ~”
Tô Khởi Hoài sắc mặt lạnh lùng.
Thế nhưng cô gái nhỏ này làm người không thành thật, bịa chuyện còn không có một chút sợ hãi, ngược lại còn nắm lấy quần anh muốn bò lên.
Tuy nhiên người của cô gái nhỏ không cao, chân lại ngắn, leo nửa ngày trời cũng chưa bò được lên trên.
Trong mắt Tô Khởi Hoài hiện lên một tia cười hiếm thấy.
“Tôi không có em gái, mau xuống.”
Nói rồi, một tay nắm sau gáy bé con, nhẹ nhàng đem người nhấc lên.
Hai chân của Tô Khởi Hoài không có cảm giác, nhưng sức lực ở cánh tay lại rất lớn. Chỉ cần một tay, anh đã đem cô nhóc treo lơ lửng.
“Quả bóng nhỏ này cũng mạnh thật.....”
Quả bóng nhỏ bị treo lơ lửng trên không, cuối cùng lộ ra chí khí vững vàng, không chịu khuất phục mà hỏi:
“Vậy anh cả làm sao mới tin Vãn Vãn?”
Quả bóng nhỏ có chút tủi thân ấm ức, mắt to hiện lên tầng hơi nước, giống như là sắp oà khóc đến nơi vậy.
Trước nay Tô Khởi Hoài chưa từng tiếp xúc qua trẻ con nào, đặc biệt là trẻ con còn nhỏ như vậy.
Thấy bộ dáng muốn khóc mà lại không khóc của Vãn Vãn. Trong mắt anh hiện lên một chút hốt hoảng, vội vàng đặt đứa nhỏ xuống đất.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc bỗng chốc vang lên chuông nhắc nhở.
Anh vừa mở ra, vậy mà nhìn thấy thông báo tìm trẻ lạc.
Ý nghĩa đầu tiên trong đầu anh là nhân viên nào to gan như vậy, đi làm mà cũng dám mang trẻ con tới.
Chờ tới khi anh nhìn kỹ lại, kết quả là người cha già của anh phát.....
Vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Tô Khởi Hoài, lần này lại trợn mắt, chấn kinh mà nhìn bé con trước mặt.
Anh nhìn chằm chằm Vãn Vãn ngập nước, tay giơ lên về phía cô nhóc vẫy vẫy, giọng điệu nhẹ xuống vài phần: “Em lại đây.”
Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ, nhưng người vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mà lại gần. Cô nhóc ngửa đầu, vô cùng đáng thương mà nhìn Tô Khởi Hoài.
Trong lòng Tô Khởi Hoài như bị nai con đυ.ng phải. Anh hít sâu một hơi, khom lưng xuống, duỗi tay ôm bé con trước mặt ngồi lên đùi mình.
Anh đánh giá cô nhóc hết nửa ngày trời, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
“Cục cưng, em có thể trở về là tốt rồi.”
Vãn Vãn không hiểu, vì sao người lớn nhìn thấy mình là lại khóc nhè như vậy?
Cô nhóc nhìn người nhà khóc mà cái mũi nhỏ cũng nghẹn ngào theo.
“Anh cả, đừng khóc nhé. Vãn Vãn ở đây, Vãn Vãn sẽ không đi đâu nữa.”
Vãn Vãn dùng bàn tay nhỏ của mình xoa xoa trên má của anh cả, kết quả phát hiện nước mắt của anh cả càng lau càng ra nhiều, làm cho cô nhóc lo lắng không thôi.
Cũng may, lúc này điện thoại của Tô Khởi Hoài vang lên, đánh vỡ bầu không khí này.
Tô Khởi Hoài nhìn thấy có cuộc gọi đến. Anh chấn chỉnh lại cảm xúc của mình một chút, rồi mới nhận cuộc gọi.
“Ba, em gái đang ở trong văn phòng con.”
“Vâng, giữa trưa con sẽ dẫn em ấy tới chỗ ba.”
“Được ạ, cùng ăn một bữa cơm.”
“……”
Hai cha con trò chuyện với nhau hơn mười phút, mới chịu kết thúc cuộc gọi.
Vãn Vãn nghiêng đầu nghe hai người lớn nói chuyện. Cô nhóc nghe thấy người cha già để mình tiếp tục ở chỗ anh cả chơi, mắt thường có thể thấy được bé con vui vẻ đến thốt lên.
“Hoan hô.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Khởi Hoài nhìn em gái, vẻ mặt lộ vẻ một nụ cười hiếm hoi.
“Thích anh cả vậy sao?”
Vãn Vãn gật gật đầu nhỏ: “Thích ạ, Vãn Vãn thích anh cả nhất luôn đó ~”
Tô Khởi Hoài ôm Vãn Vãn nói chuyện một hồi lâu, biểu cảm trên khuôn mặt càng thêm nhu hoà.
Chờ tới khi thư ký đi vào đưa văn kiện, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn một lớn một nhỏ trong văn phòng.
Hơn nữa, cậu ta cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Vãn Vãn gặp người lạ cũng không sợ hãi, nằm oa ở trong lòng ngực Tô Khởi Hoài mà ngọt ngào hô lên.
“Cháu chào chú.”
“Đây là em gái tôi.”
Lúc Tô Khởi Hoài giới thiệu đứa nhỏ bên người mình, nét mặt anh mang theo ý cười nhẹ.
Thư ký bị doạ cho sợ như vừa gặp thấy quỷ, không kịp suy nghĩ nhiều. Cậu ta run lẩy bẩy mà đem văn kiện đặt trên bàn làm việc rồi vội vàng rời đi.
Ai cũng biết từ khi chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, tính cách của Tô tổng còn muốn mạnh bạo hơn so với trước kia.
Làm sao lại có một mặt cười chứa đầy sự cưng chiều giống như bây giờ chứ!?
Chẳng bao lâu, chuyện công ty xuất hiện một đứa nhỏ được truyền khắp mọi ngóc ngách trong công ty.
Nhưng có rất ít người gặp được Vãn Vãn.
Mà giờ phút này, Vãn Vãn bị người thương nhớ lại đang thong thả nằm trên đùi anh cả nhà mình, hưởng thụ sự phục vụ của người ta mà ăn bánh kem nhỏ.
Chờ tới lúc Tô Khởi Hoài cầm nĩa đút miếng bánh cuối cùng, anh sờ sờ bụng nhỏ của bé con.
Điều làm anh ngạc nhiên chính là em gái nhỏ nhà mình không ngờ ăn nhiều như vậy, nhưng bụng nhỏ vẫn không có dấu hiệu nhô lên hay gì cả.
“Chừa bụng lát nữa còn phải ăn cơm, ngày mai anh cả lại đút em ăn bánh kem nhỏ được không?”
Lời anh cả nói, bé con không thể không nghe theo, ngoan ngoãn mà gật đầu.
Thấy em gái ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng của Tô Khởi Hoài tốt lên không ít. Ngay cả chứng đau đầu thường xuyên của anh cũng không có dấu hiệu phát tác.
Tô Khởi Hoài một tay ôm bé con, một tay mở ra máy tính bắt đầu làm việc, xem văn kiện.
Không biết qua bao lâu, thư ký lại gõ cửa lần nữa.
“Tô tổng, hôm nay anh muốn đặt cơm ở nhà nào.”
Tô Khởi Hoài không chút nghĩ ngợi mà nói: “Hôm nay tôi ăn cơm ở nhà ăn công ty.”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua bé con đang ngủ chảy nước miếng ở trong lòng ngực mình, cơ mặt nhu hoà không ít.
Thư ký do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Giờ cơm trưa, Tô Khởi Hoài đánh thức bé con tỉnh dậy. Kết quả người ta ngủ quá ngon, không muốn thức dậy.
Kiểu này, chắc là mơ lạc vào khu rừng đồ ăn đây nè. (ㆁωㆁ)
Tô Khởi Hoài có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai bé con. Ngay sau đó, Vãn Vãn bật người ngồi dậy ở trong lòng ngực anh.
“Ăn cơm!”
Tô Khởi Hoài bật cười, vang lên khắp văn phòng.
“Anh cả dẫn em đi đến nhà ăn, ăn cơm.”
Nói rồi, anh chuẩn bị đẩy bánh xe lăn ra khỏi văn phòng.
Vãn Vãn ừ một tiếng: “Anh cả, anh là người lớn rồi, phải học được cách đi đứng nha.”
Vãn Vãn còn không có ý thức được chân anh cả nhà mình đã bị phế, không thể đi đứng được nữa. Cô nhóc còn tưởng là Tô Khởi Hoài lười biếng, không muốn đi lại trên đất.
Nghe thấy em gái nhỏ nói như vậy, trong lòng Tô Khởi Hoài bỗng dưng đau đớn, vội vã cúi đầu.
Ba năm trước, anh xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn ngã xuống vách núi. Tuy rằng tính mạng được bảo vệ, nhưng đôi chân đã không còn đi lại được nữa.
Trước khi còn có thể cảm nhận được một chút đau đớn, dần già về sau anh không còn cảm giác được gì nữa .
Ngay cả bác sĩ khoa chỉnh hình nổi tiếng thế giới cũng phải nói câu hai chân không cứu được.
Thậm chí, nếu quá 1-2 năm mà không cắt chân sẽ gặp nguy hiểm.
Những lời này, anh không dám nói cho Vãn Vãn nghe.
Vãn Vãn ngồi một bên thấy anh cả cúi đầu, cảm xúc tụt xuống. Cô nhóc nghiêng đầu tự hỏi một lát, bỗng nhiên tay nhỏ vỗ vỗ lên đùi Tô Khởi Hoài, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Anh cả, có phải anh bị bệnh hay không? Đợi tới tối rồi Vãn Vãn chữa bệnh cho anh nhé? Chữa khỏi bệnh rồi sẽ tốt lên thôi.”
Quả bóng nhỏ chu môi lên thổi thổi khí, không cẩn thận làm nước miếng bắn lên ống quần Tô Khởi Hoài.
Vãn Vãn có tật giật mình, nhanh chóng dùng ống tay áo lau lau đi nước miếng. Kết quả dấu vết nước miếng lại hiện lên một cách rõ ràng. Quả bóng nhỏ chột dạ mà vòng ra sau chiếc xe lăn, định đẩy xe giúp anh cả nhà mình.
Cuối cùng cô nhóc phát hiện mình với tay không tới cái tay cầm.
Thế là chỉ có thể vòng trở về, tay nhỏ giấu ở sau người, biểu cảm vô cùng phong phú.
Khéo miệng Tô Khởi Hoài kéo lên lộ ra một nụ cười nhẹ. Những cảm xúc nặng nề phía trước đã bị em gái của mình đánh tan thành mây khói.
Chỉ là không biết anh có gặp ảo giác hay không? Đôi chân vốn mất cảm giác, vậy mà anh lại cảm thấy có chút ấm áp.
--------------------------------------------------
Bắt đầu từ chương này mình xin được sửa “bánh bột nhỏ” sang “quả bóng nhỏ” nhé.