Con gái không thích ăn sandwich là điều mà Tô Ký Chu chưa từng nghĩ đến.
Rốt cuộc ở chung với nhau mấy ngày, ông mua cho bánh bột nhỏ bất cứ thứ gì, bánh bột nhỏ đều vô cùng hãnh diện.
Tô Vãn Vãn không thích ăn, Tô Ký Chu là không biết.
Ông cũng không lãng phí đồ ăn, đem phần sandwich còn lại đưa xuống cho người hầu trong nhà, rồi lại phân phó: “Hấp mấy cái bánh bao cho tiểu thư, chuẩn bị thêm một ly sữa đậu nành.”
Biệt thự Tô gia rất lớn, người hầu có tận hai ba mươi người, đồ ăn nhiều cũng không sợ không ai ăn.
Phòng bếp làm việc rất nhanh nhẹn. Theo yêu cầu của Tô Ký Chu, một l*иg hấp bánh bao nóng hôi hổi được ra lò.
Bánh bao nhỏ hơn so với bánh bình thường, da còn mỏng nhiều nhân, trẻ con dễ dàng ăn đến. Vãn Vãn một ngụm một cái, ăn vô cùng vui vẻ.
Có điều, Vãn Vãn ăn đến cái bánh bao thứ mười thì không ăn nữa. Cô nhóc bắt đầu cúi đầu nhỏ uống sữa đậu nành.
Tô Ký Chu cũng ngồi ăn bữa sáng, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người bé con.
Ông nhìn con gái nhỏ uống sữa đậu nành, mà đôi mắt con bé lại còn nhìn chằm chằm bánh bao trên bàn cơm, nhưng vẫn như cũ không chịu duỗi tay lấy.
Ông từng kiến thức qua lượng ăn cơm của con gái nhỏ, chỉ ăn vài cái bánh chắc chắn bé con còn chưa đủ no.
Tô Ký Chu suy nghĩ cân nhắc hết nửa ngày trời, lại lo lắng cơ thể của con gái nhỏ không thoải mái, mới lên tiếng: “Bảo bối, hay là lại ăn thêm một cái?”
Ánh mắt Vãn Vãn lướt qua bánh bao, nuốt nuốt nước miếng, vẫn là lắc lắc đầu: “Không được, không được. Còn phải chừa lại cho ông nội ăn nữa.”
Tình cảm tốt chính là ở chỗ này.
Tô Ký Chu dở khóc dở cười.
Ông giải thích nói: “Ông nội lớn tuổi rồi, còn đang nghỉ ngơi, chờ ông nội tỉnh dậy sẽ ăn sau.”
Người hầu trong nhà nhiều như vậy, làm sao có thể để ông Tô đói cho được.
Nói rồi, Tô Ký Chu đẩy l*иg bánh bao đến trước mặt bé con: “Ngoan, con muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu.”
Vãn Vãn vừa nghe, đôi mắt chốc lát sáng lên, duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao thơm ngon mà ăn tiếp.
Thẳng đến cái hai mươi, lúc này Vãn Vãn mới đánh ợ một cái. Vẻ mặt cô nhóc cực kỳ thoả mãn mà nằm la liệt trên người Tô Ký Chu.
Tô Ký Chu có chút buồn cười.
Tay sờ sờ bụng của bánh bột nhỏ, ông cảm giác được bụng bé con hơi hơi phồng lên. Sau khi xác định bé con ăn không quá mức căng bụng, ông mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, Vãn Vãn đột nhiên cảm thán nói: “Còn tốt, ba ba có tiền, bằng không sẽ không nuôi nổi Vãn Vãn.”
Nói rồi, lại buồn rầu mà nhăn mày tiếp: “Đều do Vãn Vãn ăn quá tốt. ”
Tô Ký Chu nháy mắt lại dở khóc dở cười, xoa xoa bụng nhỏ bé con: “Liền tính có một trăm Vãn Vãn, ba ba cũng nuôi nổi.”
Vãn Vãn nghe lời này xong, chớp mắt bò dậy trên người của Tô Ký Chu, ánh mắt đối diện cùng người cha già, mười phần nghiêm túc mà nói: “Ba ba chỉ có một mình Vãn Vãn là con gái thôi nha ~”
“Ừm, ba chỉ có một mình Vãn Vãn là con gái.”
Nói xong, ông như là nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Chờ lát nữa ba phải đến công ty đi làm, Vãn Vãn có muốn đi làm cùng ba không?”
Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi gật gật đầu: “Muốn!”
Người cha già rất hài lòng về câu trả lời của con gái, lập tức hôn một cái bẹp lên mặt bé con nhà mình, chọc đến bánh bao nhỏ trong lòng ngực ông cười khanh khách.
Thế là hai cha con cơm nước xong xuôi, ngồi xe đến công ty.
Mà bên kia, ông Tô dậy muộn không nhìn thấy cháu gái mình đâu, hỏi rồi mới biết được thằng con thúi của mình đã chôm người đến công ty.
Làm ông Tô phải tức điên lên, hận không thể ngay lập tức gọi thằng con trả lại cháu cho ông.
Nhưng ông lại không biết, lúc này hai cha con họ đã tới công ty rồi.
Tô Ký Chu ôm Vãn Vãn xuống khỏi xe.
Vừa xuống xe, Vãn Vãn đã bị toà kiến trúc trước mắt làm cho chấn động.
Toà cao ốc building trước mắt này so với cái cô bé từng thấy còn muốn cao, còn muốn lớn hơn nữa.
Vãn Vãn khẽ nhếch miệng, nhịn không được hỏi: “Bên trong đó là công ty của ba sao?”
Tô Ký Chu lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nguyên toà nhà này đều là của ba.”
Vãn Vãn oa một tiếng.
Nhưng mà bé con còn chưa có oa xong, người cha già lại nói: “Bên trái cùng bên phải đều là nhà của chúng ta.”
Tiểu nha đầu còn chưa hiểu rõ ràng. Nhưng nhìn xung quanh toà cao ốc, cuối cùng cũng rõ một sự thật.
“Ba, ba thật sự không lừa trẻ con a!”
Tô Ký Chu bị những lời này của bánh bao nhỏ làm cho có chút mơ hồ.
Giây tiếp theo, Vãn Vãn lại nói: “Sư phụ nói không sai, quả nhiên ba ba là kẻ có tiền.”
Tô Ký Chu nghe xong, tâm tình có chút bất đắc dĩ.
Ông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bánh bao, trêu ghẹo nói: “Sao vậy, chẳng lẽ sư phụ của con còn nuôi con không nổi?”
Vãn Vãn lắc đầu, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, không rõ vì cái gì mà người cha già lại hỏi như vậy.
Cô nhóc tận lực giải thích, trả lại sự trong sạch cho sư phụ mình.
“Không có đâu, sư phụ không có để cho Vãn Vãn bị đói. Trước khi sư phụ đi, sợ Vãn Vãn đói bụng nên đã để lại cho Vãn Vãn một tấm thẻ đen, nói là có thể mua thật nhiều, thật nhiều đồ ăn.”
Vãn Vãn nói nói rồi có chút tức giận, nắm tay nhỏ nắm chặt lại: “Hừ! Vãn Vãn quẹt thẻ còn chưa có đã tay đâu, vậy mà lại bị người xấu đoạt đi mất!”
Hiển nhiên Tô Ký Chu còn không biết có việc như vậy.
Chẳng mấy chốc, nét mặt ông sa sầm đi, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu, dịu dàng như cũ: “ Vãn Vãn, thẻ của con bị ai lấy đi mất?”
“Chính là cái dì xấu xa đã bỏ lại Vãn Vãn cho anh Hà Cùng. Dì ấy rất xấu, đoạt mất thẻ của Vãn Vãn, còn không mua đồ ăn ngon cho Vãn Vãn.”
Bánh bao nhỏ Vãn Vãn nhăn mặt, có thể nhìn ra được bé con thật sự rất tức giận.
Tô Ký Chu vội vàng an ủi Vãn Vãn, chỉ là trong lòng cuối cùng cũng rõ ràng.
Trước đó ông còn nghi hoặc, rõ ràng lúc Vãn Vãn được một tuổi đã bị Lý Xuân Xuân cho lão đạo sĩ nuôi dưỡng. Vậy mà, đợi đến khi lão đạo sĩ qua đời, lại đem Vãn Vãn trở về nuôi.”
Thì ra là do tấm thẻ đen kia!
Loại người độc ác này có bao nhiêu cũng không đủ, tiền của trẻ con cũng dám che lương tâm mà nuốt cho được.
Tô Ký Chu càng nghĩ càng bực bội, nhưng ông vẫn dùng vẻ mệt cưng chiều mà nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn ngoan, ba sẽ làm cho dì xấu xa kia phải khóc lóc trả lại thẻ cho con.”
Vãn Vãn gãi gãi đầu, thầm nghĩ. Không hổ là ba mình, có suy nghĩ y chang với mình.
Bánh bao nhỏ oa ở trong lòng ngực Tô Ký Chu mà cười hắc hắc, trông giống mèo con vừa mềm mại, lại vừa giảo hoạt.
Tô Ký Chu vừa bước đến cửa công ty, ông còn chưa đi vào thì đã bị bảo an ngăn lại ngoài cửa.
“Tiên sinh, mời ngài đi lối khác vào công ty.”
Bảo an mới đến công ty làm việc được 1 năm, căn bản là không biết Tô Ký Chu.
Thấy Tô Ký Chu muốn đi vào lối ra vào màu xanh, bảo an nhất thời có chút khinh thường.
Anh ta đến tập đoàn Tô thị làm việc cũng không phải 1-2 tháng. Cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, có muôn hình muôn vẻ người biện cả ngàn lý do để vào được bên trong.
Nếu tập đoàn Tô thị đã trả cho anh ta tiền lương cao như vậy, sao anh có thể tùy tiện để người không liên quan đi vào được chứ?
Tô Ký Chu ôm con gái nhỏ, giải thích một câu ngắn gọn: “Tôi là chủ tịch công ty.”
Bảo an nghe xong, xuy một tiếng bật cười.
“Thế tôi là con trai của chủ tịch này.”
Bảo an cười hắc hắc, mang theo một tia trêu chọc: “ Từ khi tôi đến đây làm việc, anh là người thứ 17 nói mình là chủ tịch. Có điều, anh chuyên nghiệp hơn nhiều so với người khác, nhìn bộ vest trên người rồi........”
“Chủ tịch!”
Bảo an đang nói đột nhiên im bặt.
Anh ta nhanh chóng xoay người, không thể tưởng tượng mà nhìn trợ lý chủ tịch đang vội vã chạy ra từ trong thang máy.
Không…… Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?
Bảo an khóc không ra nước mắt.
Nào có ai đi làm còn dẫn theo con cái.
Ô ——
“Chủ tịch, sao ngài đứng ở cửa mà lại không vào? Nếu Tô tổng biết ngài tới, khẳng định sẽ rất vui.”
Bảo an: “……”
Khăn tay nhỏ của anh ấy đâu, anh ──