Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 6




Sự cố bất ngờ lần này bị không ít người quay video lại, đăng lên trên mạng. Video ngắn không bao lâu đã sôi nổi khiến cho dân chúng chú ý.

Chờ đến khi Vãn Vãn rời khỏi bệnh viện, chuyện đã được đẩy lên đầu hot search.

Trong video, ngoài sân bay nơi nơi đều là máu, vẩy đầy một đường.

Báo chí đưa tin, bên trong biểu hiện người đã được cứu, không có số người tử vong, nhưng lại có 7 người bị thương, đa số đều là vết thương nhẹ.

Nhiệt độ hot search còn đang không ngừng bay lên, mọi người bàn luận vô cùng kịch liệt.

Lầu 1: Cũng quá đáng sợ rồi, gặp người liền chém?

Lầu 2: Tôi đang học tâm lý học, xem không ít video, có thể xác định người đàn ông này đã gϊếŧ đến đỏ mắt, đυ.ng phải loại người này thật sự xui xẻo.

Lầu 3: Chỉ có một mình tôi hoài nghi video kia là giả sao? Trẻ con bây giờ đều lợi hại như vậy? Bị người chĩa dao vào cổ mà không khóc không nháo, cuối cùng còn đem người quăng ra ngoài?
Lầu 4: Lầu trên, cảnh sát thông báo còn có thể giả được sao? May mà người đàn ông trong video lúc ấy tống tiền không thành còn mất cả nắm gạo, nếu không chuyện sẽ rất phiền phức. Lại nói, người toàn năng vô số còn thiếu một đứa trẻ sao?

Lầu 5: Đúng vậy, nói không chừng người ta chỉ là sức lực có một chút lớn? ( đầu chó )

Lầu 6: Tuy là tôi biết lúc này nói điều đó không được thích hợp cho lắm, nhưng mà bé con thật sự quá đáng yêu a, quả thật chính là đứa nhỏ trong mộng tình của tôi!

……

Bình luận nghi ngờ đến hoài nghi nhân sinh ra sao, thì sự chú ý của mọi người tập trung lên người đàn ông nhiều hơn.

Mãi cho đến buổi tối, nhiệt độ vẫn chưa có hạ xuống, ngược lại nó còn cao gấp vài lần so với phía trước.

Lúc Vãn Vãn trở lại biệt thự, người đã ngủ mơ mơ màng màng.
Nhưng xe vừa mới ngừng ở trước cửa lầu biệt thự, Tô Vãn Vãn đột nhiên bừng tỉnh lại.

.

Cô nhóc giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, chỉ thấy cổng lớn biệt thự mở ra, hai ngọn đèn màu vàng đen sáng lên. Trên đường nhỏ toàn là bóng cây che phủ.

Nhưng điểm chú ý của Tô Vãn Vãn lại không nằm ở chỗ này, mà là xung quanh biệt thự, nơi nơi toả ra tràn ngập sương đen cùng âm khí.

Sư phụ từng nói trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, ở giữa không trồng quỷ vỗ tay. Sao trong nhà lại ........

Ánh mắt Tô Vãn Vãn chưa từng chuyển động chút nào, ông Tô còn cho rằng Vãn Vãn bị bầu không khí của biệt thự dọa sợ, không khỏi mắng một câu: “Đã sớm nói với con rồi, mau đem cái cây kia chặt đi, con lại không nghe. Giờ thì hay rồi, doạ đến cháu gái ngoan của ta!”
Một giây trước ông Tô còn hung tợn giáo huấn con trai, giây sau lại dùng vẻ mặt hiền từ mà nói với bánh bột nhỏ.

“ Vãn Vãn, không phải sợ, ông nội ôm con vào có được không?”

Vãn Vãn nhìn thoáng qua ông Tô, gật gật đầu, đôi tay vươn lên vờn quanh cổ ông Tô.

Lòng ông Tô vui như muốn nở hoa, cẩn thận mà bế lên cháu gái mình.

Vừa bước xuống giường, ông Tô chợt cảm giác lạnh người, nhịn không được rùng mình một cái.

Sợ cháu ngoan cũng lạnh, ông vội đem Vãn Vãn ôm vào trong áo khoác mình, chân bước nhanh vào biệt thự.

Tô Vãn Vãn nhìn thoáng qua trên người ông Tô bị luồng khí đen vây tới, nhíu nhíu mày, tay nhỏ nhẹ nhàng đảo qua, chẳng mấy chốc âm khí đã tiêu tán không sót lại chút gì.

Dù vậy Tô Vãn Vãn cũng không có buông lỏng cảnh giác.

Cô nhóc chỉ mới 3 tuổi, đầu nhỏ có thể không hiểu được nhiều chuyện cho lắm.

Nhưng bé con biết toàn bộ căn nhà đều có sương đen cùng âm khí. Một khi dính phải lên người, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì mất mạng.

Quanh người ông Tô có kim quang mỏng manh bảo vệ. Điều đó cho thấy ông ngày thường làm rất nhiều việc tốt. Cho nên, luồng khí đen kia sẽ không thể quấn lên người ông ấy.

Thế nhưng vừa rồi ông Tô chỉ mới đứng ở ngoài phòng, chẳng mấy chốc luồng khí đen đã dính lên người như kẹo mạch nha, không rời không bỏ.

Không giống như tự nhiên mà có, này càng giống như là........do người làm!

Vãn Vãn suy tư một hồi, mí mắt càng ngày càng nặng.

Chẳng qua trước lúc ngủ, còn không quên lấy ra mấy tấm lá bùa màu vàng ở trong túi vải của mình.

Phát cho ông nội cùng người cha già mỗi người một tấm.

“Ông nội với bà ba nhất định phải mang theo bên người đó nha.”

Ông Tô cầm lá bùa, vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Ký Chu.

Nhưng là Tô Ký Chu có năng lượng tiếp thu khá mạng, ông nhận lấy lá bùa rồi bỏ vào trong túi quần, cong lưng xuống mà xoa đầu con gái nhỏ: “ Được, ba nhất định sẽ luôn mang theo bên người.”

Nói xong, ông quay người về phía ông Tô, giải thích nói: “Người nuôi Vãn Vãn là một đạo sĩ.”

Ông Tô nháy mắt hiểu rõ, chạy nhanh gật gật đầu: “Được, ông nội nhất định sẽ mang theo.”

Lúc này Vãn Vãn mới hài lòng, đánh ngáp một cái, đôi mắt .

Thấy Vãn Vãn đã buồn ngủ rồi, ông Tô nhanh chóng ông cô nhóc vào phòng của Tô Ký Chu.

Sau khi xác nhận người đã ngủ say, ông Tô mới nói với con trai mình: “Con tới thư phòng cùng ba một chuyến.”

……

Trong thư phòng, Tô Ký Chu đem chuyện của hai ngày qua kể lại cho ông Tô nghe.

Ông Tô nghe xong, tức cười: “ Lý Xuân Mai này, sao lại có thể nói lời không biết xấu hổ như vậy.”

“Khi trở về con đã liên lạc với đoàn luật sư, tuy rằng không thể định tội mua bán trẻ em, nhưng con sẽ không bỏ qua cho bà ta.”

Tô Ký Chu đã sớm an bài tốt bên đoàn luật sư, hiện giờ bên Lý Xuân Mai đoán chừng bị vụ kiện làm cho rối loạn một đoàn.

Ông Tô nghe xong,

Trầm mặc một lúc lâu sau, cuối cùng thở dài: “Vãn Vãn đã về nhà, con cũng nên chỉnh đốn lại, ngày mai trở về công ty đi.”

Tô Ký Chu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nghĩ tới điều gì, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Thời gian hai người trò chuyện rất ngắn, chẳng bao lâu Tô Ký Chu đã rời khỏi thư phòng.

Sau khi ăn tối xong, ông trở về phòng ngủ rửa mặt. Trở ra cửa phòng, ông đã thấy trên người Vãn Vãn là một tấm chăn mỏng, đầu để lộ ra bên ngoài, đôi tay nhỏ đặt ở bên lỗ tai. Bởi vì phòng mở ra điều hoà mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Tô Ký Chu thật cẩn thận mà ngồi lên giường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Vãn Vãn rồi nằm xuống bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, Tô Ký Chu tinh thần sảng khoái.

Ông cảm giác có chút thần kỳ.

Ba năm qua, giấc ngủ của ông vẫn luôn ở trạng thái không tốt, ngủ mãi ngủ mãi mà ngủ không yên.

Nhưng mấy ngày nay có con gái ở bên người, ông không chỉ ngủ ngon, còn có cảm giác tinh thần tỉnh táo, vui vẻ.

Thấy con gái nhỏ còn đang ngủ, Tô Ký Chu tay chân nhẹ nhàng rời giường đi rửa mặt. Lúc ra ông đã thấy con gái nhỏ đang ngồi ở mép giường nhìn chính mình.

Giây tiếp theo, Tô Vãn Vãn cười ha hả, hai tay mở ra: “Ba ôm ôm.”

Nội tâm của Tô Ký Chu mềm thành một vũng nước, bước nhanh đi tới bên giường, bế lên bánh bột đáng yêu.

Rửa mặt xong xuôi, cô gái nhỏ mặc áo bông trắng nhỏ tung tăng nhảy nhót xuống lầu.

Tô Ký Chu sợ Vãn Vãn té ngã nên vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Chẳng may có té ngã, người cha già bên cạnh còn có thể đỡ. Ít nhất nó sẽ không làm ông sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Thật vất vả đi xuống lầu, Vãn Vãn lập tức ngửi thấy một mùi thơm bay thoang thoảng.

Cô nhóc nhón mũi chân phát hiện bản thân còn không có cao tới bàn ăn, vì thế bé con nhìn người cha người của mình mà làm nũng.

“Ba, ôm ôm ~”

Giọng nói của Vãn Vãn mềm mềm mại mại, Tô Ký Chu làm sao có thể chống lại được, ông ôm Vãn Vãn đặt ở trên ghế.

Kết quả phát hiện đầu Vãn Vãn cùng cái bàn song song.

Người cha già: “……”

Người cha già đành phải đem Vãn Vãn bế lên đặt ở trên đùi chính mình.

“Ba ba, cái này là gì vậy?”

Vãn Vãn nhìn chằm chằm sandwich trước mặt hỏi.

“Sandwich.” Tô Ký Chu cầm một khối lại đây, dò hỏi: “Vãn Vãn, con có muốn ăn không?”

“ Dạ, muốn ~”

Vãn Vãn nhanh miệng cắn một ngụm sandwich ở trên tay Tô Ký, bẹp bẹp nhai.

Ngay sau đó, Vãn Vãn gian nan mà nuốt xuống miếng sandwich trong miệng mình, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Ký Chu: “Ba ơi, thật khó ăn.”

------------------------------------------------------

Tui chân thành xin lỗi mấy bà.

Do tui sức khỏe yếu không thể suy nghĩ nhiều được, nên sẽ ra chương chậm hơn 1 - 2ngày.

Còn về truyện, tui dịch có chỗ nào sơ sót làm mấy bà không hiểu á, mấy bà cho tuii xin lỗi rồi thông cảm giúp tui nha.

Lời cuối cùng, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤