Sau khi biết cậu bạn mới tên là Cố Phương Trì, Vãn Vãn lòng đầy vui vẻ, hoàn toàn không có ý định buông tha cậu mà tiếp tục trò chuyện.
“Sau này, cậu chính là người bạn thứ 26 của Vãn Vãn ở trong lớp. Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Ở một nơi góc khuất, Cố Phương Trì nở một nụ cười nhẹ. Sau vài giây, nụ cười ấy liền tan biến. Thay vào đó, đôi mắt cậu lại trống rỗng.
Cậu tiếp tục đắm chìm vào thế giới của riêng mình, tự cách biệt với thế giới.
Tô Vãn Vãn thấy Cố Phương Trì lại im lặng, không nói chuyện cùng mình. Cô nhóc cũng chẳng cảm thấy buồn bực, không những thế còn cho rằng người ta ngại ngùng, mới ít nói như vậy. Thế là cô nhóc vô tư, tự mình nói suốt cả buổi học, còn cậu bạn bên cạnh thì cam chịu ngồi nghe.
Sau giờ ăn là thời gian hoạt động tiêu thực, có 1 tiếng đồng hồ cho các bạn nhỏ bay thả trước khi đi ngủ.
Những bạn nhỏ khác thì ngồi chơi xếp đồ chơi gỗ ở dưới đất, còn mỗi Cố Phương Trì là ngồi bất động trên bàn học.
Nhìn bóng dáng lẻ loi của Cố Phương Trì, Vãn Vãn dần cảm thấy cậu thật cô đơn. Thân là một người bạn mới của cậu, cô nhóc không thể trơ mắt để bạn mình ngồi cô đơn như vậy được.
Vãn Vãn bèn cầm bông hoa tuyết mà mình vất vả lắm mới có được, chuẩn bị đưa cho Cố Phương Trì. Bất ngờ thay, một cậu bạn mập mạp xuất hiện chặn lại cô nhóc.
“Mình muốn bông hoa tuyết kia của cậu. Cậu, đổi với mình! Mình sẽ dùng đồ chơi gỗ đổi với cậu.”
Vãn Vãn lắc đầu, từ chối thẳng thừng: “Không được, cái này tớ đã tặng cho Cố Phương Trì rồi. Nếu cậu muốn, ngày mai tớ sẽ đoạt cái khác tặng cậu!”
Mọi người đều là bạn của cô nhóc, vì vậy ai cô cũng sẽ quý trọng, không nặng nhẹ bất kì người nào. Nhưng cái gì cũng phải có trước có sau, cô đã quyết định tặng Cố Phương Trì trước, thì không thể đổi cho cậu bạn kia được.
Thế mà, cậu bạn mập mạp kia lại không muốn, lập tức động thủ đoạt bông hoa tuyết của Vãn Vãn.
Vãn Vãn làm sao có thể để cậu ta thực hiện ý đồ thành công được chứ? Cô nhóc đã có phòng bị từ trước, nhẹ nhàng tránh thoát cậu mập.
Sau một hồi dằn co, thấy bản thân không tranh lại Vãn Vãn. Đừng nói là cướp, ngay cả tay áo của Vãn Vãn mà cậu ta còn không chạm vào được.
Nhất thời nóng giận, cậu mập cầm chặt khối gỗ trong tay, dùng sức ném về phía Cố Phương Trì, quát to: “Sao cậu lại quan tâm đến tên què đó làm gì chứ!”
Khối đồ chơi gỗ bay nhanh tới chỗ Cố Phương Trì. Hai mắt cậu nhắm lại như chuẩn bị nhận đòn.
Kết quả, chờ một hồi lâu cũng không thấy đau gì. Cố Phương Trì từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Vãn Vãn cầm một thanh kiếm gỗ, đứng chắn ở trước mặt mình. Vẻ mặt cậu ngơ ngác, đẫn đờ nhìn cô nhóc nhỏ bé mà lại gan dạ.
Cô nhóc cau mày, phản bác lại cậu mập: “Người ta có tên đàng hoàng! Tên là Cố Phương Trì! Sao cậu lại gọi lung tung thế?”
Cậu bạn mập vốn đã rất bực mình vì Vãn Vãn tặng bông tuyết cho tên què kia, bây giờ lại vì nó mà trở mặt với mình, lòng cậu bạn càng thêm ghen ghét.
Cậu mập nhỏ hậm hừ nói: “Hừ, tớ nói có gì sai chứ? Cậu ta chính là một tên bị què, đi đứng còn chả ra làm sao, cứ tập tà tập tễnh.”
Vừa nói, cậu mập còn bắt chước lại tướng đi của Cố Phương Trì. Khiến cho quả bóng nhỏ vô cùng ngứa tay, muốn xông lên đấm cho cậu bạn kia một trận. Nhưng lý trí cô nhóc lại mách bảo rằng không nên đánh nhau, đánh nhau là rất xấu. Bé con chỉ có thể ôm cục tức trong lòng, dẹp đi cái ý nghĩ đánh người.
Vãn Vãn hít sâu vào, bình tĩnh suy nghĩ. Sau một hồi, cô nhóc nghiêm mặt nói: “Nếu có một ngày, cậu cũng bị què như vậy, đi đường khó khăn thì làm sao?”
Bất thình lình nhận được câu hỏi của Vãn Vãn, cậu béo nhỏ đứng ngốc ra, ngập ngừng trả lời.
“Tớ......tớ sẽ.....”
Cậu béo nhỏ vò đầu bứt tai mà vẫn không biện được câu trả cho chính mình.
Vãn Vãn thở dài một hơi, ánh mắt nhẹ buông, đáp thay lời cậu bạn: “Sẽ bị bạn bè chê cười, bị gọi là tên què, giống như cái cách cậu gọi Phương Trì vậy.”
Không dừng lại đó, quả bóng nhỏ còn hỏi ngược lại cậu bạn: “Tớ nói đúng không? Mập mập?”
Mập mập xoa đầu, suy ngẫm thế nào cũng thấy lời nói của Vãn Vãn đều đúng. Hết cách, cậu không thèm suy nghĩ nữa, dứt khoát đồng tình theo cô nhóc: “Vãn Vãn nói đúng, cậu giỏi quá.”
Thấy cậu bạn không cãi lại, còn khen ngợi mình, Vãn Vãn ra dáng người lớn răn dạy thêm: “Sư phụ tớ nói rồi, chuyện ngoài ý muốn như thế này, đâu có ai muốn xảy ra với mình đâu chứ. Vì vậy, chúng ta không nên lấy khuyết điểm của người khác ra mà trêu đùa, làm thú vui tiêu khiển cho chính mình. Đó là hành động xấu, chỉ có trẻ hư mới làm thế thôi. Còn nữa, cậu không được lấy đồ vật nào đó ném vào người khác, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”
Càng nghe, mập mập càng cảm thấy lời nói Vãn Vãn càng có đạo lý.
Nhận thấy lỗi sai của mình, mập mập chủ động nhường bông hoa tuyết cho Cố Phương Trì.
“Xin, xin lỗi.....cậu lấy bông hoa tuyết đó tặng cho cậu ấy đi. Tớ cũng sẽ không cười nhạo cậu ấy nữa đâu.”
Vãn Vãn lúc này cười híp mắt, khích lệ nói: “Như vậy mới là bé ngoan nha.”
Giương mặt nhỏ của cậu bạn mập ửng hồng lên, trông như mông hồng của cậu vậy. Vội vã ôm mặt, cậu thẹn thùng chạy nhào đến bên cô giáo.
Thấy mập mập đã đi tìm cô giáo, Vãn Vãn nắm trong tay phiếu hoa tuyết, tự tìm cho mình một chiếc ghế nhỏ để ngồi xuống bên cạnh Cố Phương Trì.
Còn Cố Phương Trì thì vẫn luôn chú ý mọi hành động của cô bạn mới. Khi nghe thấy Tô Vãn Vãn lên tiếng bảo vệ mình, nội tâm ít nhiều cũng có cảm động.
Cậu ngồi mà hai tay nắm chặt lại, đến khi Vãn Vãn xách một cái ghế nhỏ ngồi kế bên cậu, nửa người cô nhóc gần dính hết trên người cậu. Cố Phương Trì cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Quả bóng nhỏ bèn thì thào bên tai cậu, giọng cô nhóc mềm mại. Ngay cả trên người của cô nhóc cũng có một mùi hương ngọt ngào, tựa như mùi hoa hoà lẫn vị mật ngọt nhàn nhạt.
“Cố Phương Trì, bông hoa tuyết nè, cậu cầm chơi đi.”
“Không cần.”
“Ò, thế tớ chơi với cậu ha! Vui hơn bông hoa đó nhiều á.”
Cố Phương Trì lặng im, không lại tiếp chuyện cùng cô nhóc. Trên tay cậu đang cầm những cục đất sét nhiều màu, cậu lẳng lặng ngồi nặn nặn, tạo hình vật mà cậu muốn.
Thấy cậu bạn mới lại phớt lờ mình, Vãn Vãn cũng không tức giận chút nào. Cô nhóc đặt bông hoa tuyết lên bàn, tay nhỏ cũng lấy cục đất nhào nặn, và miệng nhỏ tiếp tục líu ra líu ríu nói.
“Cố Phương Trì, cậu xem gà con tớ vừa nặn ra nè!”
“Ể....Cố Phương Trì, sao gà con của tớ lại xiên xiên xẹo xẹo thế này?”
“Cố Phương Trì……”
Cố Phương Trì liếc mắt nhìn sơ qua cái con được Tô Vãn Vãn gọi là gà kia, có thể nói xấu đến không ra hình dạng gì, không có chỗ nào là giống với con gà. Nếu Tô Vãn Vãn không nói đấy là gà con, cậu thực sự không biết đó là con gì luôn ấy.
Cố Phương Trì: “.....”
Ánh mắt cậu toát ra vẻ đầy bất lực, nói không nên lời. Cậu cầm lấy con gà trên tay Tô Vãn Vãn, gỡ từng khối đất sét màu ra. Chẳng mấy chốc, gà con đã không còn nữa.
Tô Vãn Vãn nhìn thấy con gà nhỏ do mình mất công ngồi nặn cả buổi trời. Ấy vậy mà lại bị Cố Phương Trì không nói hai lời, làm cho bay màu.
Ngay lập tức, khoé miệng cô nhóc liền mếu máo, bộ dạng ấm ức muốn khóc lại không khóc.
Lúc này, người nào đó không thích nói chuyện, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: “Quá xấu rồi. Tôi nặn lại giúp cậu.”
Vừa nghe thấy Cố Phương Trì nặn lại gà con cho mình, Tô Vãn Vãn ngừng mếu máo, nhanh chóng gật đầu. Cô nhóc còn không quên khen ngợi cậu một câu.
“Cố Phương Trì, cậu tốt quá đi! ”
Mặt lạnh của bạn nhỏ Cố chợt ửng lên, cậu ngại ngùng liền tăng tốc độ tay nhào nặn nhanh gấp vài phần.
Sau khi gà con đã được nặn xong, Vãn Vãn “oa” lên một tiếng, đôi tay nhỏ bất chợt ôm lấy Cố Phương Trì, ngọt ngào nói: “Cảm ơn cậu.”
Theo sau nó là một ngàn câu đón chờ cậu, cô nhóc vui vẻ nói không dứt.
“Đẹp quá đi.”
“Trì Trì, cậu có thể nặn hình con vịt được không?”
“Còn con heo nữa thì sao?”
“Trì Trì.....”
……
Chờ đến khi Cố Phương Trì hứa sẽ nặn cho cô nhóc mỗi ngày một con vật khác nhau, Vãn Vãn mới chịu im lặng, buông tha cho đôi tai tội nghiệp của cậu.
Cô nhóc hớn hở, cầm lấy gà con chạy đi khắp nơi trong lớp để khoe với các bạn.
Gặp bạn nhỏ nào cũng đều nói một câu với họ: “ Đẹp không? Đây là Cố Phương Trì nặn cho Vãn Vãn đó nha. Cậu ấy giỏi ha.”
Song, thời gian ngủ trưa đã đến, các bạn nhỏ sẽ phải nộp đồ chơi lại cho cô giáo, chuẩn bị rửa tay rửa chân đi ngủ.
Đôi mắt Vãn Vãn lưu luyến nhìn vào gà con sắp bị bay màu của mình lần cuối. Cô nhóc tiếc nuối đưa gà con cho cô giáo.
Nhìn con gà bị cô giáo tháo gỡ trở về trạng thái cục đất ban đầu, cho vào hộp nhỏ đem cất, lòng Vãn Vãn có hơi mất mát.
Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình, cô nhóc quyết định nhân lúc mọi người còn chưa lên giường nằm ngủ, đi tò tò đến bên Cố Phương Trì và nói nhỏ vào tai cậu: “Ngày mai tớ muốn có gà con nữa.”
“.....”
Cố Phương Trì biết, nếu bây giờ mình mà từ chối thì đừng hòng được ngủ trưa yên bình với cái miệng chạy bằng cơm của con mắm lùn này. Dưới sự dễ thương chứa đầy vô số tội của Vãn Vãn, Cố Phương Trì đành nhận mệnh.
Trở lại giường ngủ, Vãn Vãn chọn cho mình một chỗ nằm thoải mái. Cô nhóc nằm xuống giường nhỏ, đắp tấm chăn ở nhà mang đến. Không bao lâu, cô nhóc đã đi gặp Chu Công.
Đến buổi chiều, cô giáo gọi các bạn nhỏ tỉnh dậy. Trong lúc đó, Vãn Vãn vẫn còn say giấc nồng, mặc cho cô gọi thế nào, cô nhóc cũng nằm bất động, không chịu tỉnh ngủ.
Không còn cách nào khác, cô giáo chỉ đành thay quần áo cho Vãn Vãn trước. Vừa thay đồ, cô vừa đánh thức heo con ham ngủ.
Bên khác, Cố Phương Trì đã tỉnh dậy từ lâu. Cậu lẳng lặng đi xuống lầu trước mọi người, yên tĩnh ngồi dưới hàng ghế dài. Cứ như mọi chuyện xảy ra ở xung quanh không liên quan gì đến cậu.
Có điều, heo con ham ngủ vừa xuất hiện, tầm mắt cậu liền dính lên người heo con còn chưa tỉnh ngủ, bước chân chậm rì đi xuống cầu thang.
Do vẫn còn buồn ngủ, Vãn Vãn vừa đi vừa ngáp, một tay nhỏ thì nắm lan can, tay còn lại thì dùng che miệng ngáp dài ngáp ngắn.
Đoạn đường chỉ ngắn có vài bước, Tô Vãn Vãn lại đi mất hết 1 phút mới tới nơi.
Lúc tỉnh dậy, tóc Vãn Vãn có hơi rối nên cô giáo đã cột lại cho cô nhóc một cái đuôi gà. Vì cột quá gấp, da đầu Vãn Vãn bị kéo căng, làm cô nhóc không được thoải mái. Hơn nữa vị trí cột lại còn khá cao, Vãn Vãn chỉ mới chạy nhảy có chút là tóc đã rớt tiếp rồi.
Cố Phương Trì nhìn chiếc đuôi sau đầu Vãn Vãn một hồi, cậu không nói gì mà vươn tay ra, túm lấy đồ cột tóc trên đầu Vãn Vãn kéo xuống.
Vãn Vãn lại không để ý đến hành động của cậu, vô tư đùa nghịch chiếc đuôi gà trên đầu. Đến khi một bàn tay xuất hiện bất thình lình kéo dây cột tóc ra, Vãn Vãn mới ngây người mà nhìn cậu.
Cố Phương Trì đơn giản nói: “Lệch rồi.”
Nghe vậy, Vãn Vãn liền hiểu ra, lập tức phối hợp với cậu. Cô nhóc ngoan ngoãn ngồi xoay lưng về phía cậu.
Cố Phương Trì nhẹ nhàng vuốt tóc Vãn Vãn vài cái, tùy tiện búi cái tóc lên, dùng cái dây buộc tóc cột lại.
Lần này, Vãn Vãn không còn cảm thấy đau da đầu nữa, mái tóc cũng đẹp hơn hẳn so với ban nãy. Vì vậy, cô nhóc rất thích kiểu tóc mới do Cố Phương Trì làm cho, chạy nhanh cảm ơn cậu.
“Cảm ơn cậu, cậu khéo tay ghê á. Thực sự rất là lợi hại ~”
Lần đầu cột tóc cho người khác, còn là con gái, Cố Phương Trì xấu hổ, vội cúi đầu, che đi giương mặt đỏ ửng của mình. Cậu giả bộ lầm lì ngồi im bên cạnh Tô Vãn Vãn.
....
Tan học, cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ của Vãn Vãn, dắt cô nhóc đi ra cổng trường.
Còn chưa tới cổng, Vãn Vãn đã trông thấy ông nội, ba cùng anh cả đang đứng chờ trong đám người.
Vãn Vãn vui sướиɠ mà phóng nhanh như tên lửa, lao ra ngoài. Để lại cô giáo đứng bơ vơ, trơ mắt nhìn ai kia chạy đi.
Cả nhà thấy Vãn Vãn chạy về phía họ, cũng cùng chạy lên tiếp đón bé con nhà mình.