Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 25




Nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của quả bóng nhỏ, thực không giống như ngày đầu tiên cô nhóc đi học.

Cô nhóc vừa chạy ra, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn từ các bậc phụ huynh. Ai nấy cũng đều tò mò, nhìn cô bé có thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại rất nhanh nhẹn.

Có người lên tiếng hỏi: “Bé con nhà ai lại hoạt bát thế không biết?”

Ba người đàn ông nhà họ Tô đứng bên cạnh nghe thấy mà kiêu ngạo, lặng lẽ gật đầu.

Tô Ký Chu khiêm tốn “ừ” một tiếng, nói: “Nhà tôi.”

Người nọ men theo giọng nói nhìn sang, trông thấy Tô Ký Chu đứng sau Tô Khởi Hoài thì lại hỏi: “Anh là ông nội nó à?”

Nghe câu hỏi, Tô Ký Chu đứng sượng người. Mà hai người còn lại thầm cười trên nỗi đau của con trai/ba già của mình.

Khóe miệng Tô Ký Chu giật giật vài cái, giải thích nói: “Tôi là ba con bé.”
Hiện trường xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ.

Mới đầu, mọi người còn cho rằng người ngồi xe lăn kia là ba đứa nhỏ. Không nghĩ ba đứa nhỏ vậy mà lại là người trung niên đứng sau chàng trai trẻ.

Người nọ cũng không khỏi cảm thấy ngại ngùng, bèn im lặng theo. Có điều, ánh mắt vẫn tiếp tục dõi theo từng bước đi của cô nhóc nhỏ nhắn Vãn Vãn.

Tô Ký Chu cũng chẳng để tâm, ông chăm chú nhìn con gái bảo bối của mình. Cảm xúc ông chợt dâng trào, lòng đầy hạnh phúc. Hoá ra, đây chính là cảm giác đón con gái nhỏ tan học sao?

Lúc này, ông rất muốn bế lên bé con của mình. Có trời mới biết được, ông đã nhớ con gái nhỏ biết bao nhiêu. Nhưng vì có hàng rào đứng chắn, ông không thể ôm con gái mình lên được.

Bên trong sân trường, cô giáo Vãn Vãn đã đuổi kịp cô nhóc. Bắt được Vãn Vãn, cô cúi người xuống, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bạn nhỏ, còn chưa có tan học đâu, không được chạy loạn.”
Vãn Vãn ngó sang lớp mình, thấy các bạn đã đứng thành hàng, chờ đợi mỗi mình. Nhất thời cảm thấy có hơi áy náy, cô nhóc bèn nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi cô giáo.”

Nhìn Vãn Vãn hiểu chuyện như vậy, cô giáo cũng không trách Vãn Vãn. Trái lại, cô lại tự trách bản thân mình, vì đã không nói rõ ràng sớm hơn cho Vãn Vãn biết.

Sau đó, cô lại quay sang giải thích rõ ràng sự việc với đám người Tô Ký Chu. Rồi cô nhanh chóng dắt Vãn Vãn trở về.

Bốn giờ chiều, nhà trẻ đúng giờ tan học. Vãn Vãn là bạn nhỏ đầu tiên bước ra cổng trường.

Tô Khởi Hoài tiến lên, nhanh tay xách lấy cặp sách của Vãn Vãn. Còn hai người còn lại cũng tranh thủ nắm lấy tay bé nhỏ của cô nhóc, chậm rãi bước đi.

Bởi vì trưa nay bọn họ không nhìn thấy Vãn Vãn, cho nên buổi chiều cũng không có tâm trạng mà làm việc.
Thế là, một người là chủ tịch, một người là tổng tài, không hẹn mà cùng nhau tan làm, trở về nhà.

Chờ vật vã ở nhà đến 2 giờ chiều, ba người Tô gia quyết định lái xe đến nhà trẻ đóng cọc, chờ đón bé con về nhà.

Lúc nắm được bàn tay bé nhỏ của Vãn Vãn, người người trong nhà không khỏi hối hận về quyết định đưa bé con đến nhà trẻ.

Nhưng bọn họ cũng chẳng thể bắt bé con nghỉ học được. Chỉ có thể buồn rầu ở trong lòng. Duy chỉ có Vãn Vãn là vô cùng vui vẻ.

Cô nhóc còn không ngần ngại mà khoe khoang với cả nhà: “Hôm nay, Vãn Vãn làm quen được một bạn mới đó.”

Sự vui sướиɠ của Vãn Vãn làm cả nhà đều tò mò, nhịn không được hỏi: “Ai thế?”

Cô nhóc cũng nhanh chóng trả lời: “Cậu ấy tên là Cố Phương Trì, đối với Vãn Vãn rất tốt. Cậu ấy chẳng những tặng gà con cho Vãn Vãn, mà còn cột tóc cho Vãn Vãn nữa đó!”

Chưa dừng tại đó, Vãn Vãn còn nói thêm: “Vãn Vãn rất thích cậu ấy! Cậu ấy còn hứa ngày mai sẽ lại tặng gà con cho Vãn Vãn đó nha!!!”

Giờ đây, miệng nhỏ Vãn Vãn không ngừng thao thao bất tiện nói về người bạn mới của mình. Bao nhiêu chuyện thú vị về người bạn mới đó, cô nhóc đều đem tất cả kể hết một lượt.

Mấy người nhà họ Tô lắng nghe mà chua chua ở trong lòng. Thầm ghim tên cái đứa, bé con vừa kể cho bỏ ghét. Vừa nghe tên thôi là biết con trai rồi! Phải thật cảnh giác, kẻo con heo con này ủi mất bắp cải non nhà họ!!!

Cuối cùng, Tô Ký Chu lỡ miệng nói với bảo bối của mình: “Bảo bảo, ngày mai là thứ bảy, nhà trẻ được nghỉ.”

Nghe thấy thứ bảy được nghỉ, Vãn Vãn bỗng chốc hụt hẫng. Song, cô nhóc lại nghĩ thoáng một chút, ngày mai vẫn có thể đi chơi liền vui vẻ trở lại.

“Ba ba, ngày mai con muốn đi mua một ít đồ vật.”

Tất nhiên, Tô Ký Chu sẽ không chút do dự mà đồng ý rồi.

Kết quả ngày hôm sau, Tô Vãn Vãn thế nhưng muốn đi ra ngoài một mình!

Làm người cha già lo lắng không thôi, ông vội vàng ngăn bảo bối mình lại, nói: “Bảo bảo, con còn nhỏ, không thể một mình đi ra ngoài được, rất nguy hiểm. Không được, không được, như vậy tuyệt đối không an toàn.”

Vãn Vãn khó hiểu nói: “Nhưng mà ba và anh trai bận phải đi làm rồi. Sao đi cùng Vãn Vãn được?”

Tô Ký Chu nói: “Thì ba và anh trai vẫn có thể nghỉ làm để đi cùng Vãn Vãn mà.”

Đầu óc Vãn Vãn nhanh chóng nhảy số, đáp: “Nghỉ làm sẽ bị trừ tiền lương. Không có tiền, ba và anh trai làm sao nuôi Vãn Vãn đây?”

Người cha già bị á khẩu, không nói thành lời: “.....”

Ông đường đường là nhà giàu số một cả nước, còn sợ sẽ không có tiền nuôi con gái bảo bối sao?

Dù vậy Vãn Vãn vẫn kiên trì không muốn người cha già đi theo mình.

Tô Ký Chu cũng không yên tâm để con gái nhỏ đi một mình. Thế là Vãn Vãn đành nói: “Con có đại ca vệ sĩ rồi. Ba và anh trai yên tâm mà đi làm nhanh đi, kẻo muộn đó. Vãn Vãn chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi, mua xong sẽ về liền.”

Nói rồi, mặt bánh bao nhỏ đột nhiên nghiêm lại: “Nếu hôm nay ba và anh trai không đi làm, công ty sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”

Nghe vậy, cả hai người đều sửng sốt.

Đúng là hôm nay công ty bọn họ có một hợp đồng rất quan trọng cần ký kết.

Vãn Vãn nói như vậy, khẳng định con bé đã tính ra được cái gì rồi.

Qua mấy ngày chung sống, bọn họ biết Vãn Vãn thực sự có vài bản lĩnh không thể xem nhẹ.

Cho nên, khi nghe Vãn Vãn nói như thế, hai cha con họ có chút lưỡng lự mà mắt nhìn lẫn nhau.

Cuối cùng, người cha già cũng không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp để Vãn Vãn đi một mình.

Nhưng vì còn lo lắng cho sự an nguy của con gái nhỏ, ông dặn dò thêm: “Vậy Vãn Vãn đi nhớ mang theo nhiều vệ sĩ một chút. Chờ đến 12 giờ trưa, con lại bảo bọn họ đưa con đến công ty, có biết không?”

Vãn Vãn ngoan ngoãn, gật đầu: “Dạ.”

Nhà họ Tô có khá nhiều vệ sĩ nên ông không sợ thiếu người. Trái lại, ông còn huy động đến mười mấy người vệ sĩ cường tráng đi theo sau bảo vệ con gái nhỏ nhà mình.

Trên xe, Vãn Vãn ngồi ở phía sau, hai bên cô nhóc là hai người vệ sĩ ngồi kèm cặp, phía trước tay lái và ghế phụ cũng có vệ sĩ kiêm luôn tài xế.

Vì một chiếc xe không đủ chỗ cho tất cả, thế là những người khác được phân ngồi xe sau.

Giờ phút này, chung quanh Vãn Vãn toàn là vệ sĩ, ấy vậy mà cô nhóc lại không có một chút sợ hãi nào. Vừa ngồi lên xe, cô nhóc đã lập tức làm quen và trò chuyện cùng vệ sĩ nhà mình trên suốt quãng đường đi.

......

Tại trung tâm mua sắm.

Sau một vòng đi dạo trong trung tâm thương mại, nhìn muôn màu thương phẩm rực rỡ, lại không thấy đồ vật bản thân muốn mua. Vãn Vãn mệt mỏi nằm trên người vệ sĩ, rầu rĩ than vãn: “ Không phải nói trong trung tâm thương mại cái gì cũng có sao? Sao tìm nãy giờ cũng không có một món Vãn Vãn muốn mua vậy?”

Người vệ sĩ hỏi: “Không biết tiểu thư Vãn Vãn muốn mua gì? Có thể nói cho chú nghe không? Chú sẽ thử đi mấy chỗ phụ cận nhìn xem người ta có bán hay không.”

Thế là, Vãn Vãn liền vươn ngón tay ra bắt đầu niệm đồ vật bản thân cần mua: “Vãn Vãn muốn mua chu sa, giấy vàng, hoàng kỳ.......”

Mắt thấy vẻ mặt vệ sĩ càng ngày càng biểu lộ vẻ nghi hoặc, Vãn Vãn ngừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Không có ai bán sao?”

Tuy rằng người vệ sĩ không biết cô chủ nhỏ muốn mua mấy thứ ấy làm gì, nhưng nếu cô chủ nhỏ đã muốn thì phận người làm công ăn lương như họ sẽ tìm giúp cô chủ nhỏ. Người vệ sĩ đối với đồng nghiệp phía sau nói: “Đi lục soát phụ cận xem có phố cổ hay không?”

Vừa mới đi một dạo, bọn họ thực sự tìm thấy một phố cổ. Nó nằm ở trong con hẻm nhỏ 300m phụ cận.

Đám người vệ sĩ không ngờ rằng, phía sau trung tâm Đế Đô náo nhiệt sầm uất, còn ẩn giấu một cái hẻm phố cổ nhỏ.

Lúc đi tới nơi, mặt người nào người nấy cũng đều lộ ra vẻ không tin vào mắt mình được.

Còn Vãn Vãn bị người vệ sĩ dắt tay, đi rất chậm.

Đôi mắt cô nhóc mở to ngó qua ngó lại, nhìn sơ các đồ vật ở các cửa hàng bán lẻ.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại tại một sạp xem bói trước mặt.

Sạp xem bói của nhà này làm ăn cũng rất phát đạt, Vãn Vãn đứng ở một bên nghe chốc lát. Chậm rãi lắng nghe, rốt cuộc cô nhóc cũng hiểu vấn đề trong đó.

Thời buổi hiện nay lừa lọc khắp nơi, xem bói cũng thế. Thông thường ở phố cổ, sẽ có một vài lão cáo già bịp bợm trộn lẫn. Bọn họ bày sạp chuyên lừa tiền người khác, há mồm ngậm miệng toàn là những lời bốc phét, cũng chẳng tính được quẻ nào ra hồn.

Chính là như bây giờ, lão xem bói chỉ vừa mới nhìn mặt khách đã bắt đầu nói lời điêu ngoa. Đừng nói là người khác, ngay cả người trong nghề như cô nhóc còn muốn tin nữa là.

Nhưng càng nói về sau lại càng sai lệch trầm trọng, Vãn Vãn thật sự nhịn không được nữa liền tiến lên trước quầy sạp, nói lời nhắc nhở: “Ông chú à, muốn kiếm tiền cũng không thể kiếm như vậy, tạo nghiệp trời phạt đấy nha.”

Lão xem bói chỉ mới tính được một nửa, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, mà đã dám nói nhăn nói cuội trước mặt ông.

Lão xem bói liền tức giận, lớn tiếng nói: “Đây là con cái nhà ai, sao lại không biết quản gì hết vậy? Để nó chạy loạn thế này!”

Đám vệ sĩ giật mình, vội vàng chạy lên. Một người nhanh nhẹn ôm lên Vãn Vãn, những người còn lại thì đứng chắn cho cô nhóc.

Bọn họ cứ ngỡ Tô Vãn Vãn chỉ là một bé bánh bao mũm mĩm, giây trước còn nói lời đáng yêu. Nào có ngờ đến giây sau, lại nói lời thiếu đánh như vậy. Dọa cho bọn họ một phen hú hồn, phải nhanh chân chạy đến bảo vệ báo con.

Thế nhưng, Vãn Vãn một chút sợ hãi cũng không có. Thậm chí, cô nhóc còn luồn lách qua đám người vệ sĩ một cách dễ dàng, giống như cá chạch nhỏ, ló đầu ra nói: “Người xem tướng tay quan niệm “Tay trái là trời sinh, tay phải là thực tế ”. Nói đơn giản, dễ hiểu một chút chính là tay phải quan trọng hơn tay trái, vì nó cho thấy biến số không lường trước được trong tương lai của một người. Mà dì gái kia vươn ra là bàn tay trái, ông lại đi nói luyên thuyên những lời không đâu vào đâu. Thật không đáng tin cậy tí nào!”

Sau đó, cô nhóc thử nhìn xem tướng tay của người phụ nữ trung niên trước mặt mình. Bé con trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Lòng bàn tay của dì gái dày rộng, cho thấy gia đình dì hoà thuận, nhà có 1 trai 1 gái và cả hai đều đã lập gia đình. Nếu cháu đoán không sai, con gái dì vừa hạ sinh một thiên thần nhỏ cách đây không lâu.”

Người phụ nữ trung niên nghe thấy Tô Vãn Vãn nói, liền theo bản năng gật gật đầu.

Tiếp đó, Vãn Vãn lại nói: “Cái dì muốn xem chắc không phải nhân duyên đâu. Vì đường hôn nhân của dì đã đoạn vào 3 năm trước rồi. Cho hỏi, có phải chồng dì đã mất cách đây 3 năm rồi không?

Người phụ nữ trung niên lòng giật cả mình, chầm chậm gật đầu.

Vãn Vãn nói tiếp: “Cho nên, cái dì muốn xem chính là dì có cái số hưởng phúc không? Và hưởng bao lâu?”

Ngay lúc này, người phụ nữ trung niên đã phục tin Tô Vãn Vãn sát đất. Đúng là không thể xem thường đứa trẻ chỉ mới vài tuổi được mà.

Vãn Vãn thở dài một hơi, cuối cùng nói: “Dì ơi, vận khí trên người dì không phải sẽ không thay đổi, tựa như bàn tay cũng phân trời sinh và thực tế. Nếu dì tin tưởng Vãn Vãn, dì hãy về bảo các con của dì mang dì đi làm kiểm tra sức khỏe ngay đi ạ”

Người phụ nữ hiểu ngay lời Vãn Vãn vừa khuyên, nhanh chóng gật đầu, không tiếp tục ngồi lại nữa. Bà cầm túi đồ ăn lên, rồi vội vã rời đi.

Lão xem bói thấy Tô Vãn Vãn phá hỏng việc làm ăn của ông ta, liền giơ tay muốn đánh người.

Vãn Vãn nhanh nhạy, sau vài giây luồn lách qua đám người, cuối cùng lại trở về phía sau đại ca vệ sĩ.

Thấy dáng người của vệ sĩ, ai ai cũng đều cao to, rắn chắc mạnh mẽ, lão xem bói tức khắc sợ sệt. Ông chột dạ mà thu tay trở về, lật đật dọn sạp bỏ chạy.

Vãn Vãn nghiêng người, ló đầu qua bên mép chân người vệ sĩ, cười tủm tỉm nói: “Đừng có chạy nha, càng chạy càng xui xẻo đó.”

Giây tiếp theo, trong đám người bỗng nhiên xuất hiện vài viên cảnh sát chặn đường lão xem bói, nói: “Chào ông, chúng tôi nhận được tin báo, nói nghi ngờ ông làm ăn gian dối, xin ông hãy phối hợp theo chúng tôi trở về đồn điều tra.”

Người cảnh sát vừa mới dứt lời, lão xem bói thấy tình thế bất ổn, co giò bỏ chạy ngay lập tức.

Lúc lão xem bói chạy ngang qua Vãn Vãn, bé con len lén vươn chiếc chân nhỏ nhắn của mình ra.

Lão xem bói bị vướng chân đã mất trọng tâm, loạng choạng chạy nhanh về phía trước.

Mắt thấy sắp va phải người đi đường, ai ai cũng sôi nổi né tránh giúp lão.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng, một chiếc xe ba bánh chở đầy thùng phân đã ôm cua gấp trong lúc tránh lão xem bói. Khiến thùng chứa phân bị chao nghiêng đổ hết lên lão xem bói kia.

“Oẹ ——”

Trong miệng lão dần có vị khác lạ, một mùi thối ọc lên não, làm lão trực tiếp nôn mửa.

Vãn Vãn ghét bỏ mà nhảy thót lên đùi đại ca vệ sĩ, không dám nhìn thêm màn buồn nôn ấy nữa.

Các vệ sĩ đại ca cả người đều choáng váng, nhanh tay che mũi Vãn Vãn lại, ôm người mang đi.

Sau khi đã rời khỏi hiện trường hỗn loạn, Vãn Vãn làm vẻ bất lực thở dài: “Ai, đã nói rồi càng chạy càng xui xẻo, mà sao không ai chịu tin tuii hết vậy nè?”