Sủng Bé Cá Koi 3 Tuổi Rưỡi

Chương 23




Chuyện Vãn Vãn đi nhà trẻ là một chuyện vô cùng trọng đại. Kể từ khi biết cháu gái ngoan nhà mình sắp đi học, việc đầu tiên mà ông Tô làm, chính là tìm hiểu về các ngôi trường mầm non tốt nhất ở Đế Đô. Ông thường xuyên chạy qua chạy lại giữa các ngôi trường để tham khảo.

Sau bao ngày tìm kiếm, rốt cuộc cũng chọn được một nơi vừa ý. Nơi đó cách nhà cũng không xa, chỉ cần đi bộ 20 phút là tới, rất tiện cho việc đưa rước Vãn Vãn.

“Việc đưa đón Vãn Vãn, sau này cứ để ba, hai đứa yên tâm mà đi làm đi.”

Ngay tại bàn ăn, ông Tô trực tiếp tuyên bố.

Vừa nghe có người đưa rước mình, Vãn Vãn vui vẻ mà vỗ tay hoan hô.

Ngược lại là người cha già với anh cả Tô, hai cha con tức khắc không đồng ý, đồng thanh nói: “Tụi con cũng có thể!”

Ông Tô nhướn mày, phản bác lại: “Các con có thể? 7 giờ sáng đã ra cửa, 8 giờ tối mới trở về? Chờ hai đứa đến đón, chắc nhà trẻ chỉ còn mỗi con bé ở đó.”
Nghe thấy lời ông nói cũng có lý, hai cha con nhất thời ngậm miệng lại, không nói được lời nào.

Suy đi nghĩ lại, bọn họ thật sự không cách nào nỡ lòng để Vãn Vãn chỉ còn một mình ở nhà trẻ, chờ đợi bọn họ đến đón. Biết bản thân không thể, nhưng họ vẫn muốn được đưa đón bảo bối mình về nhà.

Cuối cùng cả nhà thống nhất với nhau, ngày đầu tiên đi học của Vãn Vãn, mọi người đều phải đi. Bọn họ không muốn bỏ lỡ ngày trọng đại thế này của Vãn Vãn.

Tô Khởi Hoài lo lắng Vãn Vãn sẽ buồn lòng vì không thấy ba với anh, không ai rước mình về nhà. Anh liền giải thích trước cho quả bóng nhỏ nghe.

“Vãn Vãn, bởi vì ba với anh đều bận làm việc, có đôi khi sẽ không thể đưa đón Vãn Vãn đúng giờ được. Vì vậy, người đưa rước Vãn Vãn đi học đa phần sẽ là ông nội. Vãn Vãn sẽ không buồn ba cùng anh đấy chứ?”
Anh vừa nói, vừa suy nghĩ các cách khác nhau, chuẩn bị dỗ công chúa nhỏ của nhà. Thế mà Vãn Vãn lại không thèm để ý chút nào, cô nhóc vô tư nói: “Không có, Vãn Vãn dìa trước, thì sẽ chờ ba và anh về.”

Trong suy nghĩ của cô nhóc, miễn có người sẽ đưa rước mình về nhà là được, còn về người đó là ai thì không quan trọng với cô bé.

Tô Khởi Hoài thầm nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng chưa được bao lâu anh lại cảm thấy có chút mất mát.

Anh nhận ra quả bóng nhỏ rất hiểu chuyện, sự thấu hiểu và cảm thông của con bé làm anh hơi nhói lòng. Liệu có phải vì sợ bản thân sẽ lại bị bỏ rơi lần nữa, nên con bé mới như vậy hay không? Không đòi hỏi, cũng không có yêu cầu gì quá cao về gia đình.

Suy nghĩ một hồi, Tô Khởi Hoài nhẹ nhàng sờ đầu của quả bóng nhỏ, vẻ mặt chứa đầy sự cưng chiều: “Vãn Vãn, chúng ta sẽ không đánh mất em lần nữa đâu.”
....

Ban đêm.

Khi vầng trăng lên cao, ánh sáng dịu dàng, lại mềm mại chiếu xuyên qua khung cửa sổ.

Quả bóng nhỏ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường của ai đó. Cô nhóc ngủ với một khuôn mặt rất ngọt ngào, đôi tay để ở hai bên tai, hơi thở đều đặn.

Nhìn quả bóng nhỏ say sưa chìm vào mộng đẹp, Tô Khởi Hoài kéo lên thảm lông, đắp cho Vãn Vãn. Sau đó, anh cầm lên quyển sách của mình và bắt đầu đọc nó.

Ngày hôm sau.

Nơi mà Vãn Vãn sẽ tới học, thực chất là một khu nhà dân, nó được làm thành ngôi nhà trẻ. Môi trường học tập và vui chơi ở nơi đây khá tốt, giáo viên cũng tương đối chất lượng.

Ngày đầu tới lớp, Vãn Vãn xuất hiện với một bộ đầm bông nhỏ màu xanh xám, lưng cõng thêm một cái cặp khủng long có màu vàng nhạt ở đằng sau. Cả người cô nhóc toát ra một vẻ vô cùng dễ thương, làm người nhìn vào đều không kiềm được sự yêu thích của mình đối với cô nhóc.

Vậy nên, vừa đến nhà trẻ, cô nhóc đã nhận được rất nhiều thiện cảm của mọi người.

Theo sau Vãn Vãn là ba người đàn ông Tô gia, họ vừa xuất hiện đã thu hút không biết bao là ánh nhìn của mọi người, khí thế người nào cũng cao quý, bất phàm.

Hơn nữa, con em vừa vào học, họ đã quyên hẳn một toà lầu cho nhà trường rồi. Vì vậy, các cô giáo càng thêm ưu ái, nhanh chóng tiếp đón người của Tô gia.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng những đứa con của nhà giàu, không cần biết giàu sang cỡ nào, miễn là có tiền đều sẽ rất hống hách và ngang ngược, không dễ sống chung.

Lại không nghĩ tới, Vãn Vãn vậy mà rất thân thiện, còn rất đáng yêu. Từng câu từng lời cô bé thốt ra toàn là “chị gái xinh đẹp”, dỗ các cô giáo nhà trẻ tim cũng đều mềm hết.

Trong lúc đó, vị phụ huynh nào đó tiến lên nói: “Xin chào cô giáo, chúng tôi là phụ huynh của em Vãn Vãn. Con bé lần đầu tiên đi mẫu giáo, sợ là một lát không thấy chúng tôi chắc sẽ khóc nháo. Đến lúc ấy phải làm phiền cô giáo rồi.”

Các cô giáo đã sớm bị Vãn Vãn thu phục bởi vẻ khả ái của mình, nơi nào còn sợ phiền toái? Bọn họ gật đầu lia lịa, nói: “Phụ huynh em Vãn Vãn đúng không? Mọi người cứ yên tâm, phản ứng của cháu bé như vậy, là rất bình thường. Chúng tôi sẽ chăm nơm em ấy thật tốt, mọi người không cần phải quá lo lắng.”

Ba vị gia trưởng lúc này mới thả lỏng tâm xuống.

Trước khi đi, Vãn Vãn còn phải hôn tạm biệt mỗi người một cái. Có như vậy họ mới chịu rời đi.

Đứng nhìn cảnh bước đi đầy lưu luyến của người nhà họ Tô, các cô giáo biểu cảm có chút phức tạp, trong lòng người nào cũng dâng lên vài phần bất an cùng lo lắng.

Mà Tô Vãn Vãn, sau khi chào tạm biệt người nhà rồi, cô nhóc lại thích ứng cực kỳ tốt, làm quen được rất nhiều bạn nhỏ khác cùng với các cô giáo ở nhà trẻ. Không như ba vị gia trưởng kia, không có quả bóng nhỏ bên người liền cảm thấy không quen, không có tinh thần làm bất cứ việc gì.

Bên phía ông Tô, sau khi về nhà rồi, ông buồn rầu đứng ngồi không yên trong nhà. Ngay cả kênh truyền hình mà ông thích xem nhất, cũng chẳng có hứng thú ngồi xem.

Còn xa xa ở công ty, hai người nào đó cũng không khá hơn là bao. Lúc công ty mở họp thì hồn người còn bay quanh quẩn ở nhà trẻ. Đồng thời, cứ cách vài phút là cả hai lại cầm điện thoại lên xem giờ.

Không những thế, hai vị này còn tranh thủ dùng thời gian nghỉ trưa ít ỏi của mình, chạy qua nhà trẻ lần nữa. Họ muốn nhìn xem quả bóng nhỏ nhà mình một chút.

Chẳng qua, trường mầm non đã đóng cửa từ lâu. Ngoài sân không có 1 bóng người, lớn nhỏ đều không.

Hai vị gia trưởng đứng ở ngoài cổng, nhìn sân trường bên trong vắng lặng, đành tiếc nuối mà rời đi.

Và cứ thế, ba vị gia trưởng đã mất hồn mất vía trong cùng một ngày.

Đầu óc của họ hiện giờ chỉ toàn xoay quanh quả bóng nhỏ. Những câu hỏi chứa đầy sự quan tâm cùng lo lắng, chẳng hạn như ngày đầu quả bóng nhỏ đi học có khóc hay không? Bé con có sợ hãi không? Có bị bạn nhỏ khác bắt nạt hay không? Có nhớ họ hay không?

Thế nhưng, bạn nhỏ nào đó không hay biết gì về nỗi sầu của người nhà, vẫn đang ăn cơm ngon lành tại nhà trẻ.

Ăn xong phần cơm của mình, cô nhóc cảm thấy cái bụng nhỏ mình còn chưa thoả mãn. Đôi tay nhỏ dứt khoát cầm lên khay cơm của bản thân, hướng về cô giáo. Cặp mắt to tròn long lanh của cô nhóc chớp chớp vài cái, tội nghiệp nói: “Cô giáo, còn nữa không ạ?”

Cô giáo nhìn sang Tô Vãn Vãn ôm khay cơm thì bắt đầu thấy khó xử. Dáng vẻ này của cô nhóc là sao đây? Người không biết còn tưởng rằng trường học mẫu giáo ngược đãi, không cho đứa nhỏ ăn cơm no nữa đấy!

Nhưng ai lại biết đâu, bé con này nhìn người thì bé tí mà sức ăn như thánh gióng vậy. Một mình ăn tận 5 chén cơm, còn chưa kể buổi sáng ăn 7 cái bánh bao, thêm 3 ly sữa đậu nành.

Đây là sức ăn của một đứa trẻ bình thường sao?

Người lớn còn chưa chắc gì có dạ dày khủng như cô nhóc.

Khổ nỗi cái là dù cô có đưa tay sờ bụng nhỏ của Vãn Vãn bao lần, nó vẫn như cũ, không có một chút dấu hiệu nào phồng lên.

Khiến cô giáo không khỏi lo lắng, thầm quyết định tan học sẽ nói chuyện với phụ huynh Tô Vãn Vãn.

Còn bây giờ, cô không thể để Vãn Vãn ăn thêm nữa. Lỡ như con bé khó tiêu thì làm sao?

Cô giáo dịu dàng nói với Vãn Vãn: “Bạn nhỏ Vãn Vãn à, buổi trưa hôm nay chỉ có nhiêu đó thôi. Nếu em còn muốn ăn nữa thì chúng ta chờ ngủ dậy rồi, ăn trái cây nhé? Chịu không?”

Vãn Vãn nghe nói không còn đồ ăn nữa, liền bĩu môi thất vọng. Chiếc bụng nhỏ của cô nhóc chỉ no được 7 phần thôi. Nhưng biết ngủ trưa dậy sẽ còn có đồ ăn xế, cũng không nháo đòi ăn thêm.

Vãn Vãn gật cái đầu nhỏ, ôm khay cơm của mình về lại chỗ ngồi.

Bạn nhỏ Vãn Vãn được trường xếp vào một lớp học có 28 bạn nhỏ khác. Cả bọn được cô giáo phân chia ngồi theo tổ, phòng học có 4 bàn lớn nên sẽ có 7 bạn nhỏ cho 1 bàn.

Vãn Vãn nhàm chán mà ngồi ghé ra bàn học, ánh mắt láo liên nhìn ra ngoài cửa. Sau khi xác định cô giáo không có ở nơi đó, cô nhóc lén lút nhìn trộm vào điện thoại của mình, bắt đầu tính thời gian ông nội tới đón mình về nhà.

Đúng lúc này, cửa lớp đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, bên cạnh cô còn có thêm một bé trai ước chừng năm sáu tuổi.

Ngay khi Vãn Vãn nhìn đến bé trai này, trên người cậu phát ra ánh sáng màu tím.

Cô nhóc kinh ngạc, há hốc miệng: Này...này này, không phải là người có công đức viên mãn sư phụ đã từng nói sao???

Kim quang tím tượng trưng cho người đã thành thiện mấy đời, có công đức vô lượng. Ở cổ đại được định sẵn làm hoàng đế của một nước. Chẳng qua, thời thế bây giờ đã là xã hội chủ nghĩa, văn minh hiện đại.

Cô giáo cũng phát hiện hai người họ, lập tức đứng lên tiếp đón: “Phụ huynh Trì Trì, em ấy đã khỏi bệnh rồi ư?”

Tào Thù gật đầu, khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên, ôn hòa nói: “Vâng, tôi đưa cháu bé đến lớp đây.”

Tào Thù lớn lên xinh đẹp, mái tóc đen óng mượt ngang vai, tựa như một thác nước nhỏ của thiên nhiên.

Chào hỏi cô giáo xong, Tào Thù cúi đầu nhìn về cậu trai nhỏ. Thái độ cô lặng lẽ thay đổi, nụ cười kia cũng dần phai nhạt, nhưng giọng điệu vẫn bình thường như cũ: “Vào đi, tan học, dì sẽ phái người tới đón con.”

Nói xong, Tào Thù liền rời đi.

Cậu trai nhỏ đứng yên, bất động ở cửa.

Ánh mắt cậu đạm mạc mà nhìn vào trong phòng học, cậu chải chuốt lại tâm tình mình rồi bước vào lớp.

Cậu lạnh nhạt, phớt lỡ mọi thứ xung quanh, đôi chân khập khiễng chậm rãi bước từng bước một.

Cô giáo cũng không tức giận trước thái độ lạnh nhạt của cậu bé, vì tính cậu đó giờ luôn là vậy. Lại nói, gia đình hào môn rất phức tạp, bề ngoài nhìn vào thì hào nhoáng, nhưng có mấy ai biết được bên trong nó là dáng vẻ gì?

Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình có gia thế quyền quý. Liệu có thể hoạt bát, năng động được chăng?

Mà tính tình cô giáo còn mềm mỏng, hiền hòa. Thế nên, cô mới không để ý thái độ của cậu. Cô nhanh chóng sắp xếp lại chỗ ngồi cho cậu, để cậu trở thành bạn cùng bàn với Tô Vãn Vãn.

Biết được cậu bạn nhỏ sẽ ngồi bên cạnh mình, Tô Vãn Vãn phấn khởi, ánh mắt dính chặt lên người của con nhà người ta, một giây cũng chẳng rời.

Người kia cũng phát hiện tầm mắt của Vãn Vãn, nhưng cậu lại không có biểu hiện nào, chỉ sửng sốt vài phút, sau đó thì điềm tĩnh ngồi xuống.

Vãn Vãn tiến lại gần, chào hỏi làm quen cùng cậu: “Tớ tên là Vãn Vãn, còn cậu tên gì vậy?”

Cậu bé trầm mặc, không nói một lời nào, xem Vãn Vãn không khác gì là không khí, không thèm đếm xỉa đến.

Mà ai đó còn tưởng đâu người ta không nghe thấy. Ngây thơ không biết người ta làm lơ mình, kéo ghế ngồi sát lại, thì thầm bên tai cậu: “Cậu cao ghê đó, chắc cậu là đứa trẻ cao nhất lớp chúng ta luôn!”

Hôm nay, lúc Vãn Vãn xếp hàng, cô giáo đã xếp cô nhóc đứng đầu hàng, đây là vị trí dành cho người lùn nhất!

Sau khi vô tình phát hiện bản thân là đứa trẻ lùn nhất lớp, Vãn Vãn không nản lòng một chút nào. Cô nhóc nghĩ thoáng, chỉ cần mình nhảy nhót nhiều, thường xuyên vận động. Như vậy, mình chắc chắn sẽ cao lên!

Mang theo tinh thần lạc quan, Vãn Vãn không ngừng ríu ra ríu rít bên người cậu bạn nhỏ. Liên tiếp câu nói khen ngợi văng vẳng bên tai cậu.

“Wow, cậu đẹp thật đấy!”

“Nhìn này, tay đẹp, mắt cũng đẹp.”

“Oa, cậu còn trắng nữa. Cậu là tên mặt trắng sao?”

……

Cuối cùng, cậu bạn nhỏ không nhịn được, trực tiếp bịt kín miệng Vãn Vãn lại, giọng nói thể hiện sự tức nước vỡ bờ, nói to: “Đủ rồi, tôi tên là Cố Phương Trì. Cậu có thể đừng tiếp tục lải nhải bên tai tôi được không?”

“A?” Vãn Vãn giật mình, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu.

Thấy cô nhóc kia đần người ra, trông thật ngốc nghếch. Cậu bạn nhỏ nói lại lần nữa, và lần này cậu nói nhẹ nhàng, chầm chậm hơn chút: “Xin lỗi, tôi tên là Cố Phương Trì. Cậu biết tên tôi rồi, có thể đừng làm phiền tôi không?”