Ngồi ngâm hết nửa ngày trời, Vãn Vãn cũng không đọc ra được đó là chữ gì. Cô nhóc dứt khoát tiếp tục nhờ đến sự giúp đỡ của người cha già nhà mình.
Nhưng người cha già lần này không còn nói chuyện cùng con gái nhỏ nữa. Trái lại, ông đang thất thần, suy nghĩ đến một việc khác.
Tính ra thì, Tô Vãn Vãn cũng đã được ba tuổi rưỡi rồi. Ở tuổi này, đã có thể đưa đi nhà trẻ.
Ông với con trai lớn ngày ngày đều phải bận rộn đến đầu tắt mặt tối ở công ty, không thể nào chú ý nhiều đến con bé được, cũng không tiện nếu cứ dắt con bé theo bên mình mãi.
Hơn nữa, Vãn Vãn chỉ chơi có một mình. Như vậy thì cô đơn biết bao.
Thế...có nên đưa bé con đến nhà trẻ không nhỉ?
“Bảo bối, con có muốn có bạn chơi cùng mình không? Chúng ta đến nhà trẻ nhé? Chịu không?”
Vãn Vãn nghe thấy hai từ “nhà trẻ” là giống như sét đánh ngang tai, cô nhóc không một chút do dự lắc cái đầu nhỏ từ chối: “Không chịu, con không muốn đi nhà trẻ. Con muốn chơi cùng ba với anh cả thôi!”
Nói xong, Vãn Vãn lật đật ôm chặt lấy đùi Tô Ký Chu, bám dính cứng nhắc như một con gấu Koala ôm lấy cái cây.
Vẻ mặt cô nhóc tỏ ra sự sợ sệt không hề che giấu, giống như rất sợ người cha già sẽ đóng gói mình đến nhà trẻ ngay lập tức vậy.
Tô Ký Chu không nhận ra được sự khác lạ của Vãn Vãn. Ông cúi người xuống, ôm lấy Vãn Vãn vào lòng mình, tiếp tục thử nói chuyện với cô nhóc: “Dù sao, sớm muộn gì Vãn Vãn cũng sẽ đến trường thôi. Chỉ là bây giờ đi sớm một chút. Với lại, ba với anh con phải thường xuyên làm việc ở công ty. Như vậy, Vãn Vãn sẽ không có ai chơi cùng rồi.”
Vãn Vãn cúi đầu, không nói lời nào.
Đợi nửa ngày trời, Tô Ký Chu vẫn thấy bé con của mình trầm mặc. Không chỉ thế, còn mãi cúi đầu, không ngẩng lên một chút nào. Chưa được bao lâu, Tô Ký Chu phát hiện khoé mắt con gái nhỏ đỏ bừng lên, khoé miệng thì mếu máo.
Tô Ký Chu còn chưa kịp phản ứng lại, Vãn Vãn đã khóc oà lên. Tiếng khóc thương tâm tựa như một con mèo hoang sắp bị bỏ rơi đến nơi.
Nhìn đến một màn như vậy, Tô Ký Chu liền trở nên hốt hoảng, tay chân ông cũng luống cuống theo.
Ông vội vàng dỗ dành con gái nhỏ trong lòng mình. Nhưng mặc kệ ông có dỗ thế nào, bé con vẫn cứ khóc không ngừng nghỉ.
Điều này doạ người cha già không biết phải làm sao, bối rối mà nhìn con gái oà khóc.
Lúc này, Tô Khởi Hoài vừa rảnh rỗi được một chút là anh chạy qua, định xem Vãn Vãn đang làm gì. Nào biết đâu, anh vừa mới lại gần cửa văn phòng của ba mình, là đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
Anh nhanh tay, dùng sức đẩy bánh xe lăn vào văn phòng.
Vãn Vãn bây giờ đã khóc đến nỗi, tóc cũng ướt theo, giương mặt nhỏ thì đỏ ửng. Lúc nhìn thấy anh cả nhà mình đến thì càng khóc bù lu bù loa hơn.
Cô nhóc chạy nhanh về phía anh, cáo trạng: “Huhu....anh cả, ba hư lắm. Ba muốn đưa Vãn Vãn đi nhà trẻ, ba không yêu em nữa.”
Quả bóng nhỏ một bên khóc, một bên lay cái đùi của Tô Khởi Hoài.
Tô Khởi Hoài ngơ ngác, còn không rõ là xảy ra chuyện gì. Nhưng trước tiên, anh vẫn bế Vãn Vãn ngồi lên đùi mình.
Thấy Vãn Vãn vẫn còn đang khóc, Tô Ký Chu vừa chua xót vừa sốt ruột, giải thích nói: “Ba chỉ là cảm thấy Vãn Vãn đã tới tuổi đi học, định để con bé đến nhà trẻ. Kết quả, ba còn chưa kịp thương lượng với con bé, nó đã khóc thành thế này rồi.”
Tô Khởi Hoài: “.....”
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Tô Khởi Hoài chuyển sang dỗ dành quả bóng nhỏ trên đùi mình. Anh nhớ đến câu nói ban nãy của cô nhóc, nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, không phải là ba không thương em nữa nên mới đưa em đến nhà trẻ đâu. Em đừng khóc nữa, có được không?”
Quả nhiên, Vãn Vãn từ từ ngừng khóc lại. Cô nhóc nghiêng đầu nhỏ, ngồi lắng nghe Tô Khởi Hoài nói.
Thấy phản ứng của Vãn Vãn đã bình tĩnh trở lại, Tô Khởi Hoài mới nói tiếp: “Các bạn nhỏ ở tuổi này cùng Vãn Vãn đều sẽ được đưa đến nhà trẻ để vui chơi ở đó. Chẳng lẽ Vãn Vãn không đi là vì sợ sao?”
Vãn Vãn nhanh chóng lắc đầu, mạnh miệng nói lại: “Vãn Vãn mới không có sợ đâu.”
Sợ anh cả nhà mình sẽ không tin, Vãn Vãn lên giọng ra oai, nói lại một lần nữa: “Vãn Vãn một chút cũng không có sợ nha, anh cả đừng có mà vu oan cho trẻ con!”
Tô Khởi Hoài dở khóc dở cười. Nhưng anh cũng không dám chọc quả bóng nhỏ tức giận, liền vội vàng đồng tình: “Đúng đúng đúng, Vãn Vãn của chúng ta không có sợ.”
Thấy anh cả vì dỗ dành mình mà hùa theo mình như vậy, Vãn Vãn cúi đầu xuống, lặng lẽ nói: “Em không có sợ. Thế nên, mọi người đừng bỏ em lại ở nhà trẻ được không? Dì xấu xa trước kia đã từng nói, nếu em không nghe lời thì sẽ bỏ em lại ở nhà trẻ. Em không muốn đi nhà trẻ đâu.”
Dù giọng nói của cô nhóc không lớn, nhưng đủ để hai người lớn trong phòng nghe thấy. Vẻ mặt bọn họ bỗng nhiên biến đổi, hai người họ ngầm trao đổi ánh sáng cho nhau: Thì ra đây chính là lí do vì sao Vãn Vãn lại sợ đi nhà trẻ như vậy. Không ngờ, người đàn bà âm hồn bất tán kia lại dám hù dọa Vãn Vãn sợ thành như vầy. Chết tiệt!
Nhưng điều quan trọng bây giờ là trấn an quả bóng nhỏ, làm thay đổi ý nghĩ xấu về nhà trẻ trong đầu Vãn Vãn trước đã.
Hai người kìm nén cơn giận lại, Tô Khởi Hoài dịu dàng nói: “Sao chúng ta lại có thể bỏ Vãn Vãn ở lại nhà trẻ được cơ chứ? Mỗi tối, Vãn Vãn còn phải về nhà ăn cơm cùng ông nội này, cùng ba với anh nữa. Vãn Vãn không muốn ngủ cùng anh hoặc ba sao?”
Tô Ký Chu nói phụ họa thêm: “Đúng vậy. Còn nữa, ở nhà trẻ còn có rất nhiều bạn nhỏ khác, Vãn Vãn không muốn có bạn chơi cùng sao?”
Vãn Vãn không trả lời ngay. Cô nhóc dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi hỏi lại: “Giống như ba với anh, hai người mỗi ngày đều phải đến công ty đi làm sao? Mỗi ngày đi, mỗi tối lại về ăn cơm cùng ông nội và Vãn Vãn sao?
Tô Khởi Hoài trả lời: “Đúng rồi, Vãn Vãn thật thông minh. Có điều, nếu Vãn Vãn đi nhà trẻ rồi, buổi chiều anh sẽ cùng ba đến đón em về nữa đó. Em không muốn sao?”
Trước lời mê hoặc của hai người họ, Vãn Vãn cuối cùng cũng xuất hiện chút do dự.
Quả bóng nhỏ lưỡng lự hỏi lại: “Có thật không? Hai người không được lừa gạt Vãn Vãn đâu đó.”
Lúc này, bằng một sức mạnh nào đó, hai người trả lời câu hỏi của Vãn Vãn vô cùng ăn ý với nhau.
Tô Khởi Hoài: “Tất nhiên rồi.”
Tô Ký Chu: “Sao chúng ta lại lừa gạt Vãn Vãn làm gì, đúng không?”
Tô Khởi Hoài: “Phải.”
Quả bóng nhỏ: “....”
Tô Vãn Vãn ngồi nghe, cảm giác có cái gì đó không đúng dâng lên trong lòng. Nhưng cô nhóc vẫn không rõ là có cái gì không đúng, chỉ có thể híp mắt lại nhìn bọn họ chăm chú.
Chờ đến khi đã xác định, hai người họ không có hợp lực lại lừa gạt mình. Cô nhóc mới đồng ý đến nhà trẻ.
.....
Biệt thự Tô gia.
Sau khi tan làm trở về, cha con hai người kể lại chuyện nhà trẻ cho ông Tô nghe.
Ông Tô lập tức vỗ vỗ đùi, vẻ mặt kinh ngạc nói: “ Còn có chuyện này? Thế con bé có chịu hay không?”
Hai cha con họ nhìn nhau, cùng lúc gật đầu tỏ ý câu trả lời là có.
Mặc dù hơi phí sức, nhưng tốt xấu gì tổ tông nhỏ kia cũng đã đáp ứng rồi.